Tuesday, July 26, 2011

Tất cả đều là VÔ THƯỜNG Sống ngày nào, vui ngày nấy ! Đó là giải thoát !




1-Thời gian : Vô Thường

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới Qua một ngày vui một ngày.sống thanh thản, sống thoải mái.

Qua một ngày mất một ngày.

Vui một ngày lãi một ngày.


2-Hạnh phúc : Vô Thường

Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận,

điều quan trọng là ở tâm trạng.


3-Tiền : Vô Thường

Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.(Khó lắm !?!?)


4- Đời sống : Vô Thường

“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.

5-Thê´Gian : Vô Thường

-Tiền bạc là của con ( không chắc lám) -Tài sản có thể bị mất vì các nguyên nhân:1-Thiên tai,2-Hỏa hoạn, 3-Pháp lênh của vua hay chính quyền tich thu, quốc hửu hóa,4-Trộm cướp, 5-Con cái )

- Địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.

- Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.

- Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.

- Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.

- Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.

Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.

-Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.

--Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.

Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.

-Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm.

Chân lý của Đạo ,thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.

Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).

Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.

Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.

Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được.. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.

Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.

Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.

Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.

Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.

Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống…).

Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh).

Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống..

Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh… Tất cả đều là muộn.

Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.

Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.

“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.

Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.

Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.

Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.

Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.

Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.

Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn.

Sống ngày nào, vui ngày nấy ! Đó là giải thoát !

Tác Giả: Thieu Vu - Thinh Le

Thursday, July 21, 2011

Câu chuyện của một người tù cải tạo

Câu chuyện của anh Phạm Văn Thức, một người tù cải tạo trong nhóm 520 Xuyên Mộc kể trên, là một điển hình đáng cho chúng ta suy gẩm về ý chí kiên cường, quyết không chấp nhận sống dưới sự kềm kẹp của chế độ cộng sản…
Lời nói đầu:
Ngày 15 tháng 12 năm 2007 vừa qua, sau hơn 30 năm lưu lạc sống rãi rác khắp nơi, nhóm tù cải tạo 520 Xuyên Mộc mới có cơ hội qui tụ về thành phố Houston tham dự buổi họp mặt lần đầu tiên. Tôi không phải là thành viên trong nhóm, nhưng hân hạnh được tham dự buổi họp mặt cảm động và tràn đầy tình huynh đệ này. Tôi gặp lại một số bạn cũ cũng như được biết thêm nhiều anh em mới trong dịp này mà tên mỗi người đều kèm theo một biệt danh dí dỏm như: Hoàng "xà lim", Hối "Hilton", Dũng "Sún", Hải "Vờ", Toàn "chí chóe"… Đặc biệt hơn hết trong số người tôi được giới thiệu ngày hôm đó là anh Phạm Văn Thức. Sau đó được nghe chính anh và những bạn bè trong nhóm kể lại câu chuyện độc đáo có một không hai của anh. Thú thật tôi bị cuốn hút vào câu chuyện hấp dẫn này ngay từ đầu nên đã xin phép anh Phạm Văn Thức được viết lại nó. Mời quý vị theo dõi câu chuyện độc đáo sau đây của người tù cải tạo nhóm 520 Xuyên Mộc có tên Phạm Văn Thức mà các bạn tù đã thân thương đặt cho anh cái biệt danh là: Thức " trốn trại".
 

Kể từ sau ngày trình diện tập trung cải tạo, các sĩ quan chế độc cũ đã phải trãi qua nhiều trại tập trung khác nhau như Trảng Lớn, Đồng Pan, Cà Tum, Long Thành, Suối Máu ...v…v… nhưng đến năm 1979, một đợt chuyển trại nữa lại xảy ra. Trong đợt này có 520 sĩ quan cấp úy QLVNCH bị chuyển về trại Xuyên Mộc thuộc Bà Rịa, Vũng Tàu. Trại Xuyên Mộc này từ trước chỉ nhốt tù hình sự, nên nhóm tù sĩ quan cải tạo bị chuyển về đây cũng phải chịu chung sự quản chế rất khắc khe, tàn ác giống như qui chế dành cho các tội phạm hình sự. Mọi qui chế ở trại Xuyên Mộc này đều khó khăn hơn nhiều so với các trại cải tạo mà họ đã ở qua trước đây. Bọn Công An quản giáo trại vì quen thói đánh đập tù hình sự, nên cũng đánh đập tù sĩ quan cải tạo rất dã man mỗi khi có ai phạm vào nội qui của trại, dù là những lỗi rất nhỏ. Những hình phạt khắc nghiệt như cùm giò, nhốt xà lim bỏ đói cả tháng trời... hoặc hình ảnh cả đám cán bộ quản giáo xúm lại đánh hội đồng một anh tù cải tạo vô phúc nào đó là hình ảnh xảy ra hàng ngày… Chính những điều này đã dấy lên sự bất mãn trong nhóm tù cải tạo 520 Xuyên Mộc và càng làm rõ nét thêm sự gian trá láo khoét của cái chính sách gọi là "Khoan Hồng, Nhân Đạo" mà chính quyền cộng sản lúc nào cũng rêu rao.

Một số tù bắt đầu tổ chức trốn trại. Khoảng giữa năm 1979, một vụ tổ chức cướp súng trốn trại nổi tiếng xảy ra ở trại Xuyên Mộc. Tham gia trong kế hoạch cướp súng trốn trại này gồm có 5 người là: Thiên, Tài, Thịnh, Đức và Khanh, trong đó người chỉ huy là Thiên, một sĩ quan Trinh Sát Dù. Sau nhiều lần bàn bạc cũng như theo dõi những thói quen của các vệ binh, cán bộ mỗi ngày khi ra lao động bên ngoài. Tổ chức này quyết định sẽ hành động vào lúc hết giờ lao động trong một ngày đã định sẵn, khi các tù cải tạo sắp xếp chuẩn bị trở về trại. Nhiệm vụ được phân công rõ ràng cho từng người, ai có nhiệm vụ nấy. Nhưng đúng là "Người tính không bằng Trời tính". Câu nói đó xem ra không phải là một câu nói vô duyên cớ… Đến ngay lúc sắp ra tay hành động thì một trục trặc nhỏ xảy ra đã làm đảo lộn hết mọi việc. Như mọi người đã bàn tính từ trước, nếu gặp trục trặc xảy ra trái với dự trù thì kế hoạch phải hủy bỏ ngay lập tức, chờ cơ hội khác an toàn hơn. Sau khi mọi người trong tổ chức nhận được dấu hiệu huỷ bỏ kế hoạch, ai nấy yên chí xếp hàng đi về trại, thì Thiên người đứng đầu tổ chức, vào một phút chủ quan nào đó, hoặc có thể anh ta thấy tiếc cho một cơ hội khó có được lần thứ hai… đã quyết định tấn công và cướp súng của một vệ binh gần đó. Trong lúc hai bên còn đang dằng co thì Thiên bị các vệ binh khác xông lên bắn chết tại chỗ, ngay cả tên vệ binh bị Thiên cướp súng cũng trúng đạn bị thương. Tài ở gần đó bỏ chạy cũng bị bắn chết luôn sau đó. Ba người còn lại trong tổ chức là Thịnh, Đức và Khanh lúc bấy giờ đang ở phía sau hoàn toàn không chuẩn bị gì cho việc này cả, nên không ai trở tay kịp hoặc giúp gì được cho Thiên và Tài. Lúc đó anh nào cũng đang mang trong người một ruột tượng đựng cơm phơi khô, bất thình lình thấy Thiên ra tay hành động… rồi súng nổ… rồi Thiên và Tài bị bắn ngã… sự việc xảy ra nhanh quá! Nghĩ là mọi việc đã bị đổ bể, ở lại thế nào cũng sẽ bị xét bắt nên ba người cũng vội bung ra chạy... Quân vệ binh cộng sản truy lùng ngay sau đó… Kết quả Thịnh và Đức bị bắt lại và bị đánh thê thảm. Chỉ có Khanh may mắn chạy thoát được. Vụ trốn trại này không những làm xôn xao tất cả đám tù cải tạo còn lại, mà cả ban chỉ huy trại và quản giáo cũng xôn xao, rúng động không kém. Ngay sau đó, hệ thống quản lý tù càng siết chặt chẻ hơn... nội qui trại đưa ra càng khó khăn hơn và kỷ luật mới được ban hành để đối phó với bất cứ ai phạm nội qui lại càng tàn bạo hơn trước nhiều…. Tuy thế cũng không làm cho các tù nhân cải tạo sợ hải. Ít ra là đối với một người: Đó là anh Phạm Văn Thức.

Anh Phạm Văn Thức trước đây là Thiếu Úy Phân Chi Khu Trưởng đơn vị đóng tại tỉnh Long An. Anh là người miền Bắc di cư, hiền lành, ít nói và là một tín đồ Công Giáo rất ngoan đạo. Nhưng không ai ngờ rằng với bề ngoài hiền lành, ít nói của anh lại ẩn tàng một ý chí sắt đá với những quyết định táo bạo khó có ai bì được. Sau khi từ trại Suối Máu bị chuyển về Xuyên Mộc, dưới sự quản thúc tàn bạo của đám Công An đã đối xử với anh và các bạn tù cải tạo như thú vật… thì anh đã nảy ra ý định trốn trại. Tuy nhiên anh chưa kịp thực hiện kế hoạch của mình thì đã xảy ra vụ tổ chức 5 người kể trên cướp súng vượt trại thất bại trước rồi. Việc này xảy ra bắt buộc anh phải tạm thời đình hoãn kế hoạch của mình lại, chờ mọi việc yên ổn, lắng dịu xuống hết rồi mới tính được.

Qua năm 1980, chuyện 5 người âm mưu cướp súng trốn trại tương đối đã êm. Mọi sinh hoạt trại trở lại bình thường. Lúc bấy giờ vào mùa thu hoạch bắp nên tất cả công tác lao động của trại chủ yếu là làm việc trên những rẫy bắp nên các vệ binh đi theo canh gác tù chỉ tập trung ở những rẫy bắp. Lợi dụng cơ hội này, Phạm Văn Thức quyết định thực hiện ý định của mình. Anh nhận thấy nếu việc trốn trại có nhiều người tham dự sẽ không được an toàn cho lắm. Tuy rằng với có nhiều người thì sẽ có sự giúp đỡ lẩn nhau trong khi hành động cũng như trên bước đường trốn tránh trong rừng, nhưng đồng thời kế hoạch cũng dễ bị vỡ nếu mọi việc không hoàn toàn ăn khớp với nhau, như trường hợp của 5 người bạn tù trước đây. Do đó Phạm Văn Thức quyết định thực hiện việc đào thoát một mình và không bàn với ai về ý định của mình cả. Theo như sự tính toán của anh, trường hợp nếu bị bắt lại thì không còn gì để nói, phải chấp nhận mọi hậu quả thôi. Còn nếu trốn thoát được thì chỉ cần vài ba ngày lội trong rừng là có thể thoát ra được do thế việc chuẩn bị lương thực, nước uống không cần thiết lắm. Vấn đề mưu sinh thoát hiểm trong rừng 2, 3 ngày không phải là một điều khó khăn lắm đối với một sĩ quan, nhất là điều này anh đã được huấn luyện từ trước. Kinh nghiệm anh đã thấy qua từ vài âm mưu trốn trại bị lộ trước đây ở các trại khác cũng chỉ vì bị cán bộ quản giáo phát giác ra việc dự trử cơm phơi khô để dành… Nên anh quyết định không chuẩn bị gì cả cho phần lương thực. Mỗi buổi sáng đi ra lao động, chỉ cần chút ít thức ăn mang theo trong ngày, bình nước nhỏ và con dao được phát cho việc lao động là đủ. Với tư thế lúc nào cũng sẵn sàng như thế anh kiên nhẩn chờ đợi thời cơ, ngày này không được thì chờ qua ngày khác… Mọi sinh hoạt trong trại vẫn đều đều như bình thường, không ai mảy may nghi ngờ gì đến anh cả. Cuối cùng rồi thời cơ cũng đến. Ba ngày trước, lúc được giao công tác thu hoạch trên rẫy bắp. Mọi người ai nấy đều lui cui bận rộn với công việc, 2 tên vệ binh đi theo canh giữ thì đang ngồi tán gẫu với một tên vệ binh khác ở phía xa. Thừa lúc không ai chú ý tới, Phạm Văn Thức lợi dụng địa thế rậm rạp và thân cây bắp cao che khuất lủi nhanh vào sâu bên trong và biến mất ngay.

Sau khi băng qua mấy rẫy bắp và vào được trong rừng, Phạm Văn Thức cố gắng đi càng xa càng tốt khỏi vùng ảnh hưởng của trại Xuyên Mộc. Sau đó anh nhắm hướng đi theo kế hoạch đã tính từ trước. Anh không đi về hướng Bà Rịa, Vũng Tàu mặc dù từ trại Xuyên Mộc đi về Bà Rịa gần hơn; ngược lại anh đã quyết định chọn con đường về hướng Gia Kiệm, Đồng Nai xa hơn để đi. Có hai lý do khiến anh chọn con đường dài hơn, đồng nghĩa với khó khăn hơn vì: Thứ nhất anh có thể đánh lạc hướng truy đuổi của các cán bộ vệ binh Cộng Sản, ít ai ngờ anh sẽ chọn con đường xa hơn sau khi trốn trại. Thứ hai ở Bà Rịa,Vũng Tàu anh không có ai là thân nhân quen biết để có thể giúp đỡ. Còn nếu đến được Gia Kiệm, thì anh có ông anh đang ở đó, sẽ nhờ ông anh này giúp đỡ cho bước kế tiếp…

Đã quyết định như thế từ trước, nên anh cứ căn cứ vào điểm chuẩn của núi Chứa Chan từ xa lầm lủi đi. Ban ngày thì cứ nhắm hướng mà đi. Đêm đến thì anh tìm cách leo lên một nhánh cây lớn để tránh thú dữ, ngủ chút đỉnh lấy sức chờ trời vừa sáng lại leo xuống tiếp tục cuộc hành trình đào thoát… Một ít lương thực mang theo cho ngày lao động hôm trước và mấy trái bắp bẻ lúc còn trong rẫy cũng giúp anh thoát được cơn đói hành hạ. Tuy nhiên đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, mệt đến lã người nhưng anh không dám nghỉ ngơi lâu vì chỉ sợ mệt quá ngủ quên luôn… Chỉ khi nào mệt lắm anh mới dám tìm bụi rậm ngồi nghỉ ngơi chút đỉnh lấy lại sức, còn lại thì anh cứ bươn bả đi miết. Vừa đi anh vừa cầu nguyện và tự nhắc nhở để cổ vũ tinh thần: "Phạm Văn Thức ơi! Mày phải cố gắng lên. Không được nghỉ… Mày đã trốn thì phải trốn cho thoát, thà là chết trong rừng, đừng để bị bắt lại, chúng nó sẽ hành hạ mày thê thảm còn hơn chết nữa…. Chúng nó đang đuổi theo phía sau đó. Không được nghỉ... Cố gắng lên… Cố gắng lên. Qua khỏi khu rừng này là an toàn rồi…" Cứ thế anh vừa len lỏi đi, vừa tự nhắc nhở, khuyến khích mình như thế. Gặp khu gai góc thì dùng dao phát quang xuyên qua hoặc tìm cách né tránh rồi cố gắng giữ theo hướng cũ để khỏi bị lệch quá xa. Một đôi khi gặp suối thì dò tìm chỗ cạn để vượt qua, rửa vội mặt mày cho tỉnh người lại rồi cứ thế vượt suối đi tiếp… cuối cùng sau 3 ngày 2 đêm thì anh đã sắp ra khỏi rừng, gặp đường quốc lộ rồi.

Núp vào một bụi cây rậm rạp, Phạm văn Thức hướng mắt về phía bìa rừng, cẩn thận quan sát kỷ động tịnh chung quanh. Từ nơi đây, thỉnh thoảng anh đã có thể nghe tiếng xe cộ chạy ngang qua nên đoán chắc phía trước là quốc lộ. Theo như vị trí hiện tại chỗ anh đang đứng so sánh với bóng dáng của núi Chứa Chan ở phía trước mặt, thì anh đoán mình còn cách Gia Kiệm, điểm anh muốn đến, không bao xa. Nghe tiếng xe cộ thỉnh thoảng vọng lại từ phía ngoài bìa rừng lòng anh mừng khấp khởi, tuy nhiên anh không dám mạo hiểm đi ra quốc lộ vào lúc này. Trời hãy còn sáng lắm. Nhìn lại quần áo trên người đầy bụi bậm, một vài nơi bị gai góc, cây cỏ móc rách nát te tua lòi cả da thịt bên trong, anh nhủ thầm: "Với bộ dạng thê thảm như vậy, rủi có ai bắt gặp cũng dễ bị nghi ngờ!". Anh kiên nhẩn ngồi dựa người vào trong một góc khuất của bụi rậm nghỉ ngơi chờ mặt trời lặn. Ý nghĩ sắp gặp được người thân và thoát khỏi cảnh tù đày làm anh nôn nao trong dạ, chỉ thầm mong cho mặt trời lặn thật sớm để tiếp tục đi.

******

Khi Phạm Văn Thức lần mò tìm được tới nhà người anh ở Gia Kiệm thì trời đã khuya rồi. Trên đường đi, anh tránh né hết những bóng dáng người di động từ xa nên không ai phát giác ra anh cả. Khỏi phải diễn tả, chúng ta cũng có thể đoán được là ông anh của Phạm Văn Thức sửng sốt như thế nào khi biết được em mình trốn trại trở về. Sau khi trao đổi với nhau vài câu, Phạm Văn Thức cho biết là không thể ở lại đây vì không an toàn. Anh nhờ ông anh cấp tốc chở về Hố Nai nơi anh có một bà cô đang sống. Ở đó an toàn hơn vì ở Hố Nai không ai biết gì về anh trước đây hết. Thế là sau khi tắm rửa, thay quần áo, ăn uống qua loa lấy lại sức, hai anh em chở nhau trên một chiếc Honda lên đường đi ngay trong đêm khuya về Hố Nai.

Như chúng ta đã biết, Hố Nai là một xứ đạo được lập ra sau khi phong trào di cư từ miền Bắc vào Nam năm 1954. Cư dân ở đây hầu hết theo đạo Công Giáo, rất sùng đạo và đặc biệt có tinh thần đoàn kết rất cao. Ngay cả sau năm 1975, khi cộng sản nắm chính quyền cũng gặp rất nhiều khó khăn trong việc cai quản và áp đặt chính sách lên xứ đạo nổi tiếng này. Chính nhờ thế ở tại nhà bà cô, Phạm Văn Thức cảm thấy rất an toàn. Không một ai thắc mắc, để ý gì đến anh hết. Lúc bấy giờ vợ con của anh vẫn còn ở với gia đình bên vợ tại Long An. Anh dặn người anh và bà cô tạm thời không cho vợ con anh biết tin, vì chắc chắn sau khi phát giác anh trốn trại, họ sẽ báo về địa phương truy lùng anh. Cứ kiên nhẩn đợi mọi chuyện lắng dịu đâu đó rồi sẽ cho gia đình biết sau cũng không muộn. Phạm Văn Thức ở nhà bà cô được hơn 2 tháng, mọi việc vẫn yên ắng, thuận lợi. Lúc đó anh mới nhờ người báo tin cho vợ con ở Long An lên Hố Nai gặp mặt.

Vào thời điểm này phong trào vượt biên đã rầm rộ lắm rồi. Gia đình bàn với nhau là trường hợp của anh không thể ở lại VN được, bằng mọi cách phải cho anh vượt biên ra khỏi VN. Nhưng trong khi chờ đợi tìm được đường dây tổ chức vượt biên thì cũng phải kiếm việc gì làm để sống chứ đâu thể ở mãi nhà bà cô được. Cũng may lúc đó có một gia đình người quen đang làm rẫy ở khu kinh tế mới Cây Gáo, Trảng Bom. Gia đình này sẵn lòng giúp đỡ và khuyên anh nên về ở chung với họ làm rẫy trong khi tìm đường vượt biên. Vùng Cây Gáo lúc bấy giờ là một vùng mới khai phá, cư dân hầu như từ khắp nơi đổ về đây lập nghiệp, sống chủ yếu bằng nghề làm rẫy. Không ai biết quá khứ của ai và cũng chẳng ai thắc mắc gì ai cả. Ngay chính quyền địa phương cũng rất dễ dãi với mọi người vì họ đang có chiến dịch khuyến khích người dân về vùng này khai phá, trồng trọt tăng gia sản xuất thêm... Nơi đây đúng là một nơi lý tưởng để Phạm Văn Thức ẩn thân trong khi chờ đợi vượt biên. Thế là anh bảo vợ con tạm thời ở lại Long An, còn một mình anh đi lên khu kinh tế mới Cây Gáo tá túc ở nhà người quen tốt bụng này, ngày ngày vác cuốc ra rẫy làm lụng che mắt thiên hạ. Trong khoảng thời gian này, anh dò tìm mua được một giấy "Chứng Minh Nhân Dân" giả với một tên họ khác. Nhớ thế chính quyền địa phương ở Cây Gáo, Trảng Bom cũng không thắc mắc gì về anh, mọi sự đi lại của anh nhờ thế cũng dễ dàng.

Kéo dài như thế cũng hơn năm trời, anh vừa tiếp tục làm rẫy vừa để ý tìm kiếm đường dây vượt biên. Cuối cùng có người giới thiệu anh với một chủ ghe và cũng là người tổ chức. Sau nhiều lần đi lại tìm hiểu kế hoạch… anh đóng tiền cho chủ ghe và chờ đợi ngày xuất phát. Tuy nhiên chuyến này anh đã bị gạt! Đến ngày xuất phát, chủ ghe âm thầm ra đi bỏ anh lại không thông báo tiếng nào cả. Trời bất dung gian, chuyến vượt biên đó cuối cùng bị đổ bể. Người chủ ghe bị Công An bắn chết còn tất cả những người tham gia đều bị bắt lại hết… cũng may, nếu anh tham dự trong chuyến này thì cũng bị bắt luôn rồi. Thật đúng là số Trời! Không ai có thể nói trước được. Sau lần bị gạt này, tiền bạc mất hết, Phạm Văn Thức không còn đủ khả năng tham gia vào một chuyến vượt biên nào nữa. Anh đành bàn với vợ con gom góp mọi thứ lên khu kinh tế mới Cây Gáo, Trảng Bom an phận làm ăn sinh sống. Gia đình anh tiếp tục làm rẫy thêm một thời gian nữa, sau đó tìm được một việc khác tương đối đỡ hơn: Đó là nghề đi bán và bỏ mối nước mắm lẻ. Tuy nghề này cũng vất vả, chủ yếu chỉ lấy công làm lời, nhưng nhờ tính cần cù nhẫn nại, chịu khó chìu khách hàng… nên mối quen càng ngày càng đông, gia đình anh nhờ thế cũng đỡ vất vả hơn trước.

Năm 1989, chính quyền địa phương Cây Gáo, Trảng Bom có chính sánh cứu xét cho những người địa phương ở "lậu" vào hộ khẩu thường trú. Nhưng muốn được cứu xét người đó phải chứng minh được là mình thuộc diện lao động sản xuất… Theo lời anh Phạm Văn Thức kể lại thì lúc đó gia đình anh không còn làm rẫy nữa mà chuyên hẳn về nghề bán nước mắm lẻ. Công việc này chính quyền địa phương coi như không hợp lệ trong việc cứu xét vào hộ khẩu? Nhưng có lẽ nhờ gia đình anh thường ngày đối xử với bà con xóm giềng rất tốt nên ai nấy đều thương mến. Biết được chuyện khó của anh, một người láng giềng tên Long trước đây là Thượng Sĩ QLVNCH thuộc sư đoàn 5 bộ binh đã giúp cho anh đứng tên đất rẫy của mình để anh có thể chứng minh được với chính quyền địa phương gia đình anh là một gia đình thuộc diện lao động sản xuất… Nhờ thế gia đình anh mới được cho vào hộ khẩu. Mãi tới bây giờ Pham Văn Thức vẫn nhớ tới cái ơn giúp đỡ của ông Thượng Sĩ Long tốt bụng này. (Như chúng đã biết, sau 1975, chính quyền cộng sản áp đặt ra chế độ hộ khẩu như một hình thức kiểm soát người dân về nhiều mặt. Những người không có hộ khẩu thường trú sẽ gặp rất nhiều khó khăn đối với chính quyền địa phương. Ở vào trường hợp những người như anh Phạm Văn Thức, việc vào được hộ khẩu thường trú, cũng đồng nghĩa với việc sống một cách an toàn, hợp pháp, khó có ai có thể truy lùng ra gốc tích trốn trại của anh ngày trước). Từ đó anh và gia đình cứ an phận ngày ngày tiếp tục chở nước mắm đi bỏ mối nuôi sống gia đình…

Nếu câu chuyện của anh Phạm Văn Thức chỉ có thế thì cũng chẳng có gì quá đặc biệt. Chúng ta xem như anh đã thành công trong việc trốn trại, sử dụng giấy tờ giả, tên giả và cuối cùng an phận sinh sống với gia đình ở một địa phương khác không ai hay biết gì hết… Nếu chỉ có thế thì chúng ta có thể chấm dứt ở đây. Tuy nhiên câu chuyện của anh còn nhiều điều ly kỳ và phần kế tiếp mới chính là phần độc đáo, có một không hai trong cuộc đời của người tù nhóm 520 Xuyên Mộc có tên Phạm Văn Thức này. Mời quý vị theo dõi tiếp…

******

Năm 1990 khi chương trình định cư nhân đạo HO của chính phủ Mỹ đưa ra, Phạm Văn Thức lúc đó đang ngày ngày chở nước mắm bỏ mối ở vùng kinh tế mới Cây Gáo, Trảng Bom nên hoàn toàn không hay biết gì cả. Đến khi một người bạn thân của anh thời còn học trung học là Nguyễn Anh Tuấn (hiện đang định cư tại Lafayette, Louisiana) nhắn tin lên báo cho anh biết về chương trình này… Nguyễn Anh Tuấn cũng cho biết là mình đã nộp đơn xong và đang chờ phái đoàn Mỹ phỏng vấn. Anh bạn này thúc dục Phạm Văn Thức nên lo thủ tục cần thiết và nộp đơn sớm để được phỏng vấn sớm...

Tuy nhiên sau khi xem kỹ điều kiện thì Phạm Văn Thức không khỏi thất vọng, vì điều kiện hợp lệ tiên quyết để được nhận đơn phỏng vấn cho những cựu quân nhân, cán chính thuộc QLVNCH là phải chứng minh được mình đã từng bị tù cải tạo trên 3 năm. Oái ăm thay trường hợp Phạm Văn Thức hiện nay lại không có giấy tờ gì chứng minh được điều này, mặc dù anh đã từng ở tù hơn 5 năm và qua mấy trại khác nhau trước khi trốn thoát khỏi trại Xuyên Mộc! Ngoài ra tên và giấy tờ của anh hiện này đang xài là tên giả! Anh không còn giấy tờ gì chứng minh được tên thật của mình.

Tuy thất vọng nhưng anh cũng cố điền đơn cầu may và khai thật hết tất cả mọi việc trong phần khai lý lịch….Kết quả đơn của anh đưa vào không được chấp nhận vì thiếu giấy tờ hợp lệ: Giấy ra trại chứng minh đã ở tù cải tạo trên 3 năm! Nhìn bạn bè và người quen lần lượt được nhận đơn và chờ gọi tên phỏng vấn làm anh càng nôn nóng và tuyệt vọng hơn. Đây là cơ hội cuối cùng ngoài ra không còn cơ hội nào khác có thể cứu vớt anh và gia đình thoát ra khỏi chế độ cộng sản hiện tại cả! Anh nản chí đến độ không còn thiết gì đến làm ăn nữa. Mọi việc nhà đều giao phó cho vợ con lo, còn anh thì cứ đi lên Saigon nghe ngóng tin tức, hy vọng có một cách nào khác để được phái đoàn Mỹ phỏng vấn. Người ta bảo anh về trại cũ xin giấy chứng nhận, nhưng đối với những người được thả về mà bị mất giấy ra trại thì còn làm cách này được. Còn trường hợp trốn trại như anh thì ai mà chứng nhận cho. Vả lại trở về trại cũ thì chẳng khác nào mang thân vào miệng cọp, nguy hiểm quá…

Sau nhiều tháng đi lại, tốn kém đủ thứ mà không được gì cả. Phạm Văn Thức buồn rầu lắm và càng đau lòng hơn khi nhìn thấy vợ con sống lam lũ ở khu kinh tế mới. Nhận thấy mình cũng đã từng ở tù cải tạo 5 năm, chịu biết bao nhiêu đắng cay cực khổ. Chỉ vì bất mãn chế độ đối xử hà khắc của bọn công an trại… và vì muốn sống Tự Do nên anh mới phải trốn trại. Để rồi hậu quả bây giờ không có gì chứng minh được là anh đã ở tù đủ thời hạn yêu cầu để được cứu xét thì đau quá!! Không lẽ vợ con anh phải suốt đời chịu sống lây lất ở khu kinh tế mới Cây Gáo này hoài sao? Rõ ràng anh đã liên lụy đến gia đình, nếu không thì vợ con anh chắc cũng được đi định cư ở Mỹ như những gia đình sĩ quan khác…Càng nghĩ Phạm Văn Thức càng đau lòng thêm. Sau nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, anh quyết định trở lại trại cũ Xuyên Mộc trình diện và xin được ở tù lại. Hy vọng sau khi hết hạn sẽ được thả về với một giấy chứng nhận ra trại. Vì tương lai của gia đình vợ con, vì khát vọng được sống trong một xứ Tự Do, thoát khỏi chế độ kềm kẹp của chế độ cộng sản hiện tại… anh đành đi nước bài liều này, chấp nhận hết mọi hậu quả. Anh biết rằng đi nộp mạng như thế, có thể họ sẽ bắt giữ anh lại nhốt triền miên không có ngày ra, có thể bị gông cùm đánh đập và thậm chí có thể mất cả mạng nữa cũng không biết chừng… Tuy nhiên thà là liều như vậy còn hy vọng có được một tương lai sáng sủa cho gia đình, còn hơn là cứ sống lây lất mãi ở khu kinh tế mới Cây Gáo này suốt đời! Anh tự an ủi miễn còn sống thì họ nhốt mãi cũng phải có ngày ra. Lúc đó anh sẽ hợp lệ nộp đơn xin cứu xét đi định cư theo diện HO. Viễn ảnh của một ngày mai tươi sáng nơi xứ Tự Do làm anh quyết tâm hơn!
Tuy đã có quyết tâm như vậy nhưng Phạm Văn Thức không dám bàn với vợ con về ý định của mình vì sợ bị ngăn cản. Anh âm thầm tìm đến một người bạn tù trong nhóm 520 Xuyên Mộc trước đây là anh Nguyễn Văn Vượng (Hiện đang định cư tại California), nói ý định của mình cho Nguyễn Văn Vượng biết và nhờ anh bạn này chở dùm anh lên trại Xuyên Mộc, sau đó trở về báo cho gia đình vợ con anh biết sau.

Nguyễn Văn Vượng cũng kinh ngạc trước quyết định của bạn, lên tiếng khuyên cản anh nên suy nghĩ lại vì ý định này quả thật quá nguy hiểm. Nhưng ý Phạm Văn Thức đã cương quyết như vậy rồi nên người bạn này cũng đành chịu. Sau khi bàn bạc cặn kẻ và chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra, hai người bạn chở nhau trên một chiếc Honda đi thẳng lên Xuyên Mộc. Lúc đó là năm 1991, nếu tính từ khi trốn trại ra năm 1980 thì anh Phạm Văn Thức đã ở bên ngoài đúng 11 năm rồi.
Trại Xuyên Mộc lúc bấy giờ hầu như đã thay đổi hết. Nơi đây không còn nhốt tù cải tạo sĩ quan chế độ cũ nữa, mà chỉ còn là trại tù dành cho tội phạm hình sự mà thôi. Kể cả ban chỉ huy trại, công an quản giáo và các vệ binh cũ cũng không còn ở đó nữa. Mấy cán bộ công an mới không biết gì về vấn đề tù sĩ quan cải tạo trước đây. Khi Phạm Văn Thức cho biết mình đã trốn khỏi trại này 11 năm trước, bây giờ vào trình diện để xin được ở tù trở lại, thì tất cả cán bộ công an trại ngẩn người ra nhìn anh như nhìn một người điên. Họ ngạc nhiên cũng phải, vì trước đây đâu bao giờ có trường hợp nào xảy ra như thế này? Họ hỏi anh:

- "Lý do gì anh đã trốn thoát ra ở bên ngoài 11 năm rồi, bây giờ mới trở vào tự thú?"

Phạm Văn Thức trả lời:

- "Đời sống bên ngoài càng ngày càng khó khăn đối với một người sống không giấy tờ như anh. Vả lại anh còn có vợ con nên càng gặp khó khăn nhiều hơn. Cuối cùng chịu đựng hết nỗi nên anh quyết định chọn con đường tự thú để hy vọng sau khi ở tù xong, ít nhất sẽ được trại cấp một giấy chứng nhận và sau khi về cuộc sống sẽ dễ dàng hơn, không phải trốn chui trốn nhủi nữa…"

Họ còn hỏi anh nhiều điều nữa và bắt anh làm bản tự khai. Anh cứ một mực khai sau khi trốn trại về sống vất vưởng ở nhiều nơi khác nhau không giấy tờ gì cả, nên không ai chứng thật được lời khai của anh.

Theo lời anh Phạm Văn Thức kể lại thì ban chỉ huy trại Xuyên Mộc lúc bấy giờ không quyết định được trường hợp của anh nên giữ anh ở lại đó và điện về Bộ Nội Vụ xin chỉ thị. Một lúc lâu sau, bọn công an trại quay lại nói ngay với anh:

- "Anh mà có tinh thần tự giác trở lại thành thật khai báo cái gì? Nói thật đi. Mục đích của anh đến đây chỉ vì muốn xin giấy chứng nhận để được cứu xét đi Mỹ thôi. Có phải thế không??"

Cả bọn xúm lại hỏi anh câu này xong cứ chỉ trỏ cười hoài. Anh cũng cười giả lả trả lời cho qua chuyện với bọn chúng. Anh đoán sau khi điện về Bộ Nội Vụ xin chỉ thị, chắc có lẽ trên Bộ Nội Vụ có nói gì đó về chương trình HO, nên đám công an mới biết được mục đích của anh, chứ trước đó chúng còn ngơ ngác không biết gì cả.
Cuối cùng họ giam Phạm Văn Thức ở chung một buồng với đám tù hình sự. Ban ngày anh không phải làm việc gì hết, ban đêm công an giao cho anh nhiệm vụ "trưởng buồng", điểm danh và trông chừng tù hình sự tìm cách trốn. Anh cười thầm trong bụng:

- "Mình là thằng trốn trại ngày trước, bây giờ lại làm nhiệm vụ canh chừng tù trốn trại. Đúng là khôi hài thật!".

Làm "trưởng buồng" được mấy hôm cứ ở mãi một chỗ tù túng quá, anh xin được ra ngoài lao động. Họ cho anh ra trông coi mấy mẫu điều mới trồng, hàng ngày theo dõi xem có bị hư hại gì không?? Công việc cũng không có gì nặng nhọc và điều đáng nói là không ai cai quản anh cả. Anh muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm miễn ở trong phạm vi đó thôi. Trong khoảng thời gian ở tù lần này, gia đình vợ con anh được phép lên thăm viếng đều đặn thoải mái lắm. Nói chung họ đối với anh lần này rất dễ dãi, ngoài sự tưởng tượng của anh. Cứ như thế Phạm Văn Thức ở gần đúng một năm thì một hôm được gọi về buồng giam nhốt lại, không cho ra ngoài lao động nữa. Ở trong buồng giam khoảng 3 tuần thì anh được gọi lên thả về. Họ cấp cho anh một giấy ra trại chứng nhận từ ngày đầu tiên anh trình diện tập trung cải tạo 28 tháng 6 năm 1975 đến khi thả vào tháng 6 năm 1992 (không nhớ rõ ngày). Như vậy là họ đã chứng nhận anh ở tù liên tục 17 năm không gián đoạn, xem như anh chưa hề trốn trại ra ngoài bao giờ. Anh cũng ngạc nhiên về điều này tuy nhiên cũng chẳng thắc mắc gì cả vì đã đạt được kết quả mong muốn. Phạm Văn Thức cầm tờ giấy ra trại với tên thật của mình trên đó mà lòng vui mừng vô hạn. Lần này thì chắc chắn anh đủ điều kiện nộp đơn theo diện HO rồi. Tuy nhiên anh không ngờ rằng việc chứng nhận anh đã ở tù liên tục 17 năm vô tình lại đưa anh vào một rắc rối khác!

*****

Sau khi về nhà không bao lâu, Phạm Văn Thức xúc tiến ngay việc nộp đơn xin đi theo chương trình HO. Lần này đơn của anh được nhận ngay. Anh vui mừng trở về nhà yên tâm chờ đợi. Cuối năm 1994 anh nhận được giấy mời đi phỏng vấn. Khỏi nói cũng biết là anh và gia đình vui mừng biết chừng nào. Đúng ngày hẹn, hai vợ chồng anh lên Saigon gặp phái đoàn Mỹ. Sau đây là tóm tắt những điểm trong buổi phỏng vấn ngắn ngủi với phái đoàn Mỹ:

Theo đúng thủ tuc, Họ yêu cầu anh giơ tay tuyên thệ những lời khai trong cuộc phỏng vấn là hoàn toàn sự thật. Nếu gian dối thì sẽ chịu mọi trách nhiệm… và hồ sơ sẽ không được cứu xét nữa. Sau đó họ hỏi ngay anh:

- "Xin ông cho biết tên thật của ông là gì? Gia cảnh của ông hiện nay như thế nào?"

Anh trả lời:

- "Tôi tên Phạm Văn Thức. Tôi có vợ và 3 con."

- "Ngoài tên này ra, ông còn sử dụng tên nào khác nữa không?"

- "Có! Sau khi trốn trại về, để tránh tai mắt địa phương và dễ dàng trong việc đi lại, tôi có xài tên giả. Tôi đã có khai chuyện này trong phần tờ khai lý lịch trong hồ sơ..."

- "Hiện ông có đang sống cùng với vợ con của ông không? và đang làm nghề gì?"

- "Vâng, tôi đang sống cùng với vợ và 3 con của tôi ở Cây Gáo, Trảng Bom. Chúng tôi hiện đang sống bằng nghề bán nước mắm"

- "Trước năm 1975, cấp bậc chức vụ của ông là gì? Đơn vị ở đâu?"

- "Trước 1975 cấp bậc của tôi là Thiếu úy. Chức vụ Phân Chi Khu Trưởng, đơn vị ở tại tỉnh Long An"

Người Mỹ trong phái đoàn phỏng vấn nhìn vào hồ sơ của anh một lúc rồi hỏi:

- "Cấp bậc của ông là Thiếu Úy, chức vụ Phân Chi Khu Trưởng, nhưng tại sao ông đi học tập cải tạo đến 17 năm? Ngay cả cấp Tướng trước đây đi học tập cải tạo cũng không lâu đến như vậy? Có gì đặc biệt trong việc ông đi cải tạo trước đây không?"

- "Tôi đã trình bày rất rõ trong phần khai lý lịch là sự thật thời gian ở tù cải tạo của tôi hai lần tổng cộng 6 năm, 3 ngày: Lần thứ nhất hơn 5 năm, sau đó tôi trốn trại ra ngoài ở hết 11 năm. Lần thứ hai họ bắt giữ tôi lại khoảng gần đúng 1 năm "

- "Nhưng tại sao trong giấy ra trại ghi rõ thời gian tính từ ngày ông đi trình diện là 28 tháng 6 năm 1975 cho đến ngày ông được thả ra năm 1992. Như vậy không phải là tổng cộng thời gian đã ở trong trại là 17 năm hay sao?"

Mgười Mỹ đen phỏng vấn Phạm Văn Thức nói thẳng với anh:

- "Mong ông phải khai rõ hơn về chuyện này vì chúng tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn trong tờ giấy ra trại này và lời khai của ông?? Có phải giấy ra trại này giả không?"

Đến đây thì Phạm Văn Thức cảm thấy bất an lắm:

- "Giấy ra trại đó dĩ nhiên là thật! Tôi cũng không biết tại sao họ lại chứng nhận trong giấy ra trại như vậy? Lời khai của tôi hoàn toàn là sự thật. Ông có thể liên lạc kiểm chứng với họ"

Người Mỹ đen đóng tập hồ sơ của Phạm Văn Thức lại một cách lạnh lùng:

- "Thời gian trốn trại ở bên ngoài 11 năm của ông nếu là sự thật thì tại sao họ lại không tính đến? Rất tiếc chúng tôi không có nhiệm vụ tìm hiểu tại sao cho vấn đề mâu thuẩn này của ông?"

Rồi không đợi Phạm Văn Thức có dịp trình bày thêm, người Mỹ này tiếp luôn:

- "Rất tiếc chúng tôi từ chối cứu xét hồ sơ này của ông vì những lời khai và giấy tờ của ông đã không chứng minh được rõ ràng và ăn khớp với nhau. Bây giờ xin mời ông bà về và chúc may mắn."

Bước ra khỏi phòng phỏng vấn, phải nói là tinh thần Phạm Văn Thức xuống thê thảm. Mọi hy vọng tan biến hết! Rốt cuộc sau bao nhiêu cố gắng, chịu đựng, liều lĩnh đi trình diện xin ở tù lại lần thứ hai với hy vọng có được giấy ra trại để được phái đoàn Mỹ nhận đơn cứu xét… để rồi kết quả cũng chính tờ giấy ra trại này hại anh… Càng suy nghĩ Phạm Văn Thức càng thấy chán nãn! Đám đông đang đứng tụ tập ở phía trước cửa chờ đến phiên mình được gọi vào phỏng vấn, thấy vợ chồng Pham Văn Thức buồn rầu đi ra thì xúm lại hỏi thăm. Sau khi biết chuyện hồ sơ của anh bị phái đoàn Mỹ từ chối vì không chứng minh được rõ ràng thời gian trốn trại và thời gian anh đã ở tù trước đây…., một người trong đám đông góp ý khuyên anh nên tìm lại những bạn tù biết về chuyện trốn trại của anh và nhờ họ làm đơn xác nhận dùm rồi gởi qua toà đại sứ Hoa Kỳ ở Bankok xin tái cứu xét lại hồ sơ… chuyện này cũng chỉ là hy vọng thôi, tuy nhiên còn nước thì còn tát…

Phạm Văn Thức cũng muốn nghe theo lời khuyên đó lắm, nhưng bây giờ biết đi đâu mà tìm gặp bạn tù cũ nhờ giúp xác nhận dùm việc anh đã trốn trại…? Thời điểm lúc đó là cuối năm 1994 các bạn tù của anh đã đi định cư theo những diện HO trước đó hết rồi!! Số của anh đúng là xui tận mạng! Chẳng lẽ Thượng Đế cố tình thử thách sự chịu đựng của gia đình anh hay sao? Bao nhiêu sức lực ý chí của anh gần như kiệt quệ hết. Vợ chồng anh chỉ còn biết đêm ngày cầu nguyện xin Thượng Đế, Ơn Trên ban phép màu ra tay cứu giúp mà thôi!!

Có lẽ lời cầu nguyện đầy thành tâm của vợ chồng Phạm Văn Thức cuối cùng đã thấu đến tai Thượng Đế và khiến Ngài cảm động nên đã lóe lên cho anh một tia hy vọng mới: Trong khi dò tìm cầu may tin tức những người bạn tù cũ, thì anh nghe nói có một người tên là Đào Văn Long, trước đây cũng là là tù cải tạo ở trại Xuyên Mộc, lẽ ra đã đi định cư theo diện HO lâu rồi, nhưng vì anh này bị bệnh phổi nên phải ở lại uống thuốc chữa trị khi nào hết mới được đi. Tuy thế không ai biết rõ anh Đào Văn Long hiện nay đang ở đâu?

Nhận được tin này Phạm Văn Thức mừng quá. Tưởng ai chứ Đào Văn Long thì anh rất thân, từ lúc hai người còn ở trại Suối Máu. Anh còn nhớ lúc chuyển từ trại Suối Máu về Xuyên Mộc, anh và Đào Văn Long ngồi kế bên nhau trên cùng một chiếc xe. Khi đi ngang qua Bà Rịa Vũng Tàu, anh nhớ Đào Văn Long có kể cho anh nghe rằng nhà ba anh ta ở Bà Rịa, Vũng Tàu từ nhiều đời trước. Gần như những ai ở lâu vùng này đều biết đến ba anh Đào Văn Long cả. Cứ đến đó hỏi tên ông Ba Quạ là sẽ có người chỉ đến ngay. Lúc bấy giờ ngồi trên xe, Đào Văn Long kể cho anh nghe chuyện này cũng chỉ là vô tình khi xe đi ngang qua vùng này vậy thôi chứ không có ý gì khác. Tuy nhìên vì tên thường gọi của ba anh Đào Văn Long là "Ba Quạ" khá đặc biệt nên khiến Phạm Văn Thức còn nhớ tới bây giờ.

Thế là Phạm Văn Thức lên đường đi Bà Rịa, Vũng Tàu hỏi thăm nhà ông Ba Quạ ngay, hy vọng từ đó sẽ biết được tin tức người bạn Đào Văn Long. Sau khi đến nơi hỏi thăm nhiều người, cuối cùng anh được một anh lái xe Honda ôm cho biết ông Ba Quạ đã chết lâu rồi. Nghe tin này Phạm Văn Thức chới với, tuy nhiên anh cũng cố hỏi tiếp:
- "Thế anh có biết con cái của ông Ba Quạ còn những ai và ở đâu không?"

Anh tài xế xe ôm trả lời:

- "Ông ta có người con gái đang mở quán bán hủ tiếu gần đây thôi."

Mừng quá, thế là sẵn xe Honda ôm, Phạm Văn Thức nhảy lên nhờ chở ngay tới chỗ cô con gái ông Ba Quạ. Té ra đây chính là cô em của Đào Văn Long, người bạn tù mà anh muốn tìm. Nhờ cô này chỉ dẫn, sau đó anh đã tìm gặp Đào Văn Long. Cũng may là anh này vẫn còn đang uống thuốc điều trị bệnh phổi nên Phạm Văn Thức mới có cơ hội gặp được, nếu không thì chắc anh ta cũng đã đi Mỹ lâu rồi. Sau khi biết rõ câu chuyện, Đào Văn Long đưa cho Phạm Văn Thức địa chỉ của một người bạn tù khác cũng rất thân với cả hai người từ lúc còn ở trại Suối Máu. Đó là anh Nguyễn Đức Dũng, biệt danh Dũng "Sún", đã đi định cư diện HO và hiện đang sống ở Washington DC. Đào Văn Long khuyên anh nên gởi thơ liên lạc và nói rõ ý định của mình cho Dũng "Sún" biết. Chắc chắc Dũng "Sún" sẽ liên lạc thêm được nhiều anh em khác làm đơn xác nhận cho anh để bổ túc hồ sơ.

Lập tức Phạm Văn Thức gởi ngay một lá thơ qua Mỹ cho Nguyễn Đức Dũng kể rõ mọi chuyện và nhờ anh này giúp đở. Đến đây thì hình như những đại nạn, rủi ro của gia đình anh đã thực sự chấm dứt. Mọi chuyện sau đó xảy ra thật nhịp nhàng, ăn khớp với nhau một cách tuyệt diệu. Sau khi nhận được thơ của bạn, Nguyễn Đức Dũng đã liên lạc được 8 bạn tù cải tạo khác cũng ở cùng trại Xuyên Mộc với nhau trước đây, cùng làm ngay một tờ đơn xác nhận rằng có quen biết với Phạm Văn Thức từ lúc còn ở trại cũ Suối Máu và cùng chuyển sang trại Xuyên Mộc vào năm 1979… tất cả khai biết rõ chuyện trốn trại năm 1980 của anh như thế nào… sau đó mang đi thị thực chữ ký và gởi bản chính qua toà đại sứ Hoa Kỳ ở Bankok, Thailand và một bản sao về cho anh. Năm 1997, phái đoàn Mỹ mở lại hồ sơ Pham Văn Thức, gởi giấy mời vợ chồng anh trở lại tái phỏng vấn và tuyên bố chấp nhận gia đình anh được định cư ở Mỹ theo diện nhận đạo HO 40. Gia đình anh lên đường đi định cư không bao lâu sau đó, chấm dứt một quảng đời dài lận đận tưởng như không bao giờ thoát ra được. Hiện anh Phạm Văn Thức đang sống an lành cùng gia đình tại thành phố Philadelphia, tiểu bang Pennsylvania, Hoa kỳ.
Câu chuyện của anh Phạm Văn Thức, một người tù cải tạo trong nhóm 520 Xuyên Mộc kể trên, là một điển hình đáng cho chúng ta suy gẩm về ý chí kiên cường, quyết không chấp nhận sống dưới sự kềm kẹp của chế độ cộng sản… cũng như tinh thần nhẫn nại, sự chịu đựng bền bỉ, sẵn sàng hy sinh và bất chấp mọi hậu quả của anh để đánh đổi lấy cuộc sống TỰ DO mà anh hằng khao khát.

Tác Giả: Vĩnh Khanh

Wednesday, July 20, 2011

Tổ Quốc Việt Nam Ta

Tổ Quốc Việt Nam Ta
Vũ trụ càn khôn đã định ban
Giang sơn gấm vóc ở Phương Nam
Muôn đời hiện hữu cùng trời đất
Son sắt tinh hoa kết sử vàng
Hùng Vương mở nước dựng Văn Lang
Văn Hiến ngàn năm son thiếp vàng
Dòng giống Lạc Hồng tô thắm mãi
Năm châu bốn biển lộng huy hoàng
Tổ Quốc Việt Nam Ta
Từ Ải Nam Quan tới Mũi Cà Mau
Từ Trường Sơn ra thấu Biển Đông
Vùng đất, vùng trời
Vùng sâu, vùng xa
Thượng du, Trung du, núi rừng
Cao nguyên, đồng bằng và hải đảo
Rợp bóng hồn thiêng, cờ bay huyền ảo
Dân tộc anh hùng, kết sử đan thanh
Trời còn ê ẩm màu xanh
Đất còn e úng cội cành cỏ cây
Nhìn xem Nam Bắc Đông Tây
Thử ai sánh nước non này hơn không
Thiên hà vũ trụ càn khôn
Việt Nam ta cũng trường tồn vĩnh nhiên
Tổ Quốc Việt Nam Ta
Bắc, giáp Trung Hoa
Tây, giáp Miên – Lào
Nam, giáp Xiêm La
Đông, liền biển cả
Tựa Trường Sơn như vách núi thành đồng
Vượt trùng khơi cho biển nối liền sông
Trường Sa, Hoàng Sa đảo ru gió hát
Phú Quốc, Côn Sơn sóng reo dào dạt
Sầm Sơn, Đồ Sơn trỗi nhịp hoan ca
Dung Quất, Hạ Long hòa vọng thiết tha
Ôi đất nước Rồng Tiên, giang sơn cẩm tú
Tổ Quốc Việt Nam Ta
Năm ngàn năm lịch sử đã qua
Năm ngàn năm lịch sử đang tới
Của Lạc Hồng thì Rồng Tiên mở hội
Của Vua Hùng thì tế thế hùng anh
Trên dưới một lòng, bảo vệ non sông
Thù trong, giặc ngoài, bá chủ, ngoại xâm
Từng quét sạch chứ chưa hề khiếp phục
Nào có nghĩa một ngàn năm giặc Tàu
Nào có nghĩa một trăm năm giặc Tây
Hay mấy mươi năm ý thức hệ đu dây
Vẫn kiên trinh quật khởi quật cường bất khuất
Tổ Quốc Việt Nam Ta
Bắc Nam Trung một nhà
Khắp quê hương một cội
Em góc biển, mom sông, cắm sào đứng đợi
Anh rừng sâu, đỉnh núi, cùng gọi nhau về
Kinh qua tao loạn nhiêu khê
Trải bao biến động cũng kề có nhau
Ân tình thắm đượm nhớ câu
“Một con ngựa ốm cả tàu không ăn”
Huống chi ức hiếp xâm lăng
Máu đào trũng đất, xương quằng lên non
Giống dòng Hồng Lạc keo sơn
Rồng Tiên tuyệt diệu sắt son muôn đời
Anh đi biên ải mù khơi
Em chờ đồng nội lên đồi vọng phu
Anh đi chiến địa mịt mù
Em chờ phố thị lá thu mấy mùa
Đếm trong vụn vỡ được thua
Bài ca chiến thắng gió lùa đêm đông
Nhìn trông vận nước long đong
Nối dòng lệ sử hình cong cơ đồ
Lượm từ từng mảnh xương khô
Thân trai nợ nước đắp bờ núi sông
Lượm từ tiết đọng ra hong
Hồn thiêng sông núi trỗ bông tôn thờ
Tổ Quốc Việt Nam Ta
Ngàn năm xinh đẹp như mơ
Muôn năm tô thắm rợp cờ hùng ca
Tuyên xưng Quốc Quốc Gia Gia
Non Non Nước Nước của nhà Việt Nam.
 
Tháng 7 – 2011
TNT Mặc Giang
 
Yêu Tổ Quốc
 
Yêu Tổ Quốc, xin khấu đầu Tiên Tổ
Gia hộ cho non nước mãi trường tồn
Việt Nam này toàn vẹn khắp núi sông
Không suy suyễn tơ hào một tấc đất
 
Yêu Tổ Quốc, nguyện hồn thiêng sông núi
Gia hộ cho Dân tộc mãi trung trinh
Băng phong ba bão táp cỡi Cá Kình
Quét sạch bóng bạo tàn phường xâm thực
 
Yêu Tổ Quốc, triệu con tim là một
Triệu con người một thể bất phân ly
Triệu bàn tay uy dũng bất tư nghì
Đồng dõng dạc khi sơn hà nguy biến
 
Yêu Tổ Quốc, rợp cờ bay khói quyện
Khí hùng anh bất khuất tiến lên đường
Sắt son này kiên thệ giữ quê hương
Dù xương máu phơi tràn nơi chiến địa
 
Ông Cha ta, đã ngàn đời như thế
Anh em ta, tiếp tục phủ dưới cờ
Sử huy hoàng thêm gấm vóc điểm tô
Thân sĩ tử, khí anh hùng bất tử
 
Đất trời Nam, dân Việt Nam hùng cứ
Giống Lạc Hồng tọa thị đã định ban
Bất cứ ai dở hống hách tham tàn
Quyết quét sạch không tha dù một móng
 
Dân tộc này đã đúc nung truyền thống
Quốc Tổ Hùng, Dân tộc của hùng anh
Sử Việt Nam mãi mãi là Sử Xanh
Mới kết tinh thành Rồng Tiên tuyệt thế
 
Yêu Tổ Quốc, trời có sập bất kể
Đất có lay, bất luận, chẳng hao mòn
Một tấc đất cũng là của giang sơn
Quân xâm thực đừng hòng mà cưỡng chiếm
 
Yêu Tổ Quốc, khi hô vang một tiếng
Trời đất rung, vũ trụ cũng lăn quay
Quân xâm thực, đừng để ta ra tay
Sẽ trối chết không đường nào thoát khỏi
 
Yêu Tổ Quốc, ngàn xưa cao vời vợi
Đến ngàn sau, tựa ngọc sáng minh châu
Việt Nam ta sừng sững vững con tàu
Giống Lạc Hồng rạng danh soi kim cổ.
 
Tháng 7 – 2011

Đàn ông và Đàn bà


 Đàn ông và Đàn bà là cả 2 thế giới khác biệt nhau. Họ khác nhau về thể chất, về tinh thần, về cách suy nghĩ, cũng như về cách hành sự trong cuộc sống. Bởi những nguyên nhân này mà thường xảy ra biết bao nhiêu là chuyện hục hặc, hiểu lầm lẫn nhau, cơm không lành canh không ngọt, khắc khẩu, ảnh hưởng không nhỏ đến hạnh phúc gia đình… Bài viết này được phỏng theo tác phẩm nổi tiếng đã đạt số bán kỷ lục 8 triệu cuốn: Why Men Don’t Listen & Women Can’t Read Maps by Barbara and Allan Pease, Broadway Books, New York . Ở đây người viết không có chủ đích đánh giá hay phán xét sự tốt xấu của các hành động ở phía người Đàn ông cũng như ở phía người Đàn bà. Tất cả các điều nêu ra dưới đây là kết quả nghiên cứu và nhận xét của giới y khoa và của các nhà tâm lý học Tây phương. Đúng hay sai đều do bạn đọc tự mình phê phán lấy…

Đàn ông và Đàn bà khác nhau về nhiều mặt: về thể chất, về tinh thần, về cách suy nghĩ cũng như đôi khi về cách giải quyết một vấn đề! Họ thường tuân theo những quy luật khác nhau… Đấy là chưa nói đến cá tánh bẩm sinh của từng cá nhân. Ngoài ra, tôn giáo, giáo dục gia đình và kinh nghiệm sống cũng chi phối phần nào cách suy nghĩ và hành động của họ.

Mỗi khi người Đàn ông vào washroom, là họ có một mục đích rõ rệt và nhất định rồi. Đàn bà thì không những xem washroom là một nơi để giải quyết một nhu cầu của cơ thể mà nó còn là một nơi hẹn hò, để các bà tâm sự to nhỏ với nhau về đủ thứ chuyện và dĩ nhiên cũng là nơi chốn để làm duyên, để tô lại môi son, thêm chút má hồng và chải lại mái tóc… Bạn có để ý không? Giữa buổi tiệc, các bà có lệ là thường rủ nhau đi washroom cùng một lúc. Ngược lại, các ông nếu cần đi thì chỉ tự động đi có một mình mà thôi…

Lúc xem TV, đến phần quảng cáo thương mại các ông thường bóp cái tầm xa (remote control) lia lịa để đổi đài, ngược lại các bà thì nhẫn nại hơn và vẫn tiếp tục xem phần quảng cáo một cách bình thản… Các bà thường phàn nàn các ông sao làm biếng kéo nắp toilet xuống quá mỗi khi tè xong, còn các ông thì càu nhàu tại sao các bà sao không chịu dỡ nắp lên khi các bà xong việc cho người ta nhờ một tí… Các bà thường hay tỉ mỉ từng ly từng chút, chi tiết quá trời nên thường trách các ông sao quá bừa bãi. Đàn ông thường phải mất rất nhiều thời giờ để tìm được 2 chiếc vớ cùng màu bỏ lộn xộn không thứ tự trong ngăn tủ, nhưng ngược lại các CDs của họ đều được xấp xếp rất ư là có thứ tự trên bàn. Đàn ông phải mất cả buổi mới tìm ra xâu chìa khóa xe bị thất lạc, trong khi Đàn bà tìm ra ngay chỉ trong một thời gian rất ngắn…

Đàn bà thường không thấy ánh đèn phực lên ngay trước mặt báo hiệu xe sắp hết xăng, nhưng họ thấy ngay chiếc vớ bẩn vất bừa bãi trong góc kẹt phòng… Các ông thường trách các bà về cách lái xe, còn các bà thì không hiểu tại sao các ông lại rất thích đậu xe kiểu song song (parallel parking) bằng cách vừa nhìn kính chiếu hậu vừa lui vô chỗ đậu hẹp bé tí…

Đàn ông có khiếu xác định vị trí trong không gian, họ đọc bản đồ rất nhanh và tìm ra hướng Bắc rất dễ dàng. Nhờ năng khiếu này mà thuở tạo thiên lập điạ, người Đàn ông mới có thể đi săn thú trong rừng để nuôi sống gia đình. Đàn bà nếu có xem bản đồ họ thường xem ngược ngạo. Lỡ có lạc đường, thì các bà thường mau mau ngưng xe lại trạm xăng để hỏi thăm, còn các ông thì ít chịu làm như vậy để khỏi bị chê là mình quá yếu quá dở. Các ông thường ráng chạy loanh quanh cả tiếng đồng hồ để tìm đường, miệng thì lẩm bẩm: “hình như tôi có thấy chỗ này rồi”...

Đàn bà thường có thị giác ngoại biên rộng lớn (wider peripheral vision), Đàn ông thì có thị giác hẹp hơn nhưng lại thấy rất xa (narrow tunnel vision). Bởi vậy, nếu có lái xe đường xa, người ta khuyên nên để Đàn bà lái xe lúc ban ngày sáng tỏ, còn Đàn ông thì nên lái xe lúc về đêm tăm tối vì họ có thể nhận thấy các xe khác từ xa ở phía trước lẫn phía sau…

Đàn bà xem việc đi chợ, đi shopping hay đi window shopping là một cái thú tiêu khiển, một cách để giảm stress mặc dù không cần phải mua một món hàng nào cả. Ngoại trừ mấy năm đầu vừa mới cưới vợ, Đàn ông thường tò tò theo chân bà xã cho bả vừa vui lòng vừa hãnh diện với thiên hạ, nhưng lần lần vài năm sau thì các ông rất ngại cái món này, nó vừa mỏi cẳng, vừa bực mình và nó cũng vừa mất công mất thời giờ quá đi thôi. Trong các tiệm bán thời trang cũng như trong các thương xá người ta thường thấy có băng có ghế cho các ông và các cụ ông ngồi chờ các bà, các cụ bà. Đàn ông nếu có muốn mua một món gì thì họ đã biết họ thích cái gì rồi, cho nên đi thẳng vào tiệm mà mua một cái rụp khỏi phải mất công lê bước hết tiệm này đến tiệm khác. Đàn bà rất tinh ý, và có lẽ có giác quan thứ 6 gì đó.
Người Đàn bà có khiếu bắt mạch, và hiểu rất dễ dàng ý nghĩa của các sự thay đổi trên nét mặt người Đàn ông. Các ông đừng có mong dối gạt các bà được đâu. Nếu có muốn nói dối thì hãy dùng telephone, viết thơ, hoặc gởi email thì có thể dễ thành công hơn là phải chạm mặt thẳng với các bà. Đàn ông không có cái khiếu này như ở Đàn bà…


 
Đàn bà cũng rất thính tai hơn Đàn ông. Nửa đêm, nếu cháu bé khóc oẹ oẹ ở phòng bên cạnh thì thường là các bà hay liền. Nước lavabo nhểu lỏn tỏn thì các bà biết liền, còn các ông thường ngủ khò. Não của Đàn ông chỉ program để làm mỗi lần một việc mà thôi. Họ chỉ sử dụng có 1 bán cầu não (thường là phía trái) để suy nghĩ. Mỗi khi ngừng xe lại để đọc bản đồ là họ cần phải vặn nhỏ cái radio xuống rồi mới có thể đọc được. Đang xem TV mà bà xã hỏi thì có ông nào nghe đâu. Bởi vậy lúc các ông xã đang lái xe các bà xã đừng nên nói đừng nên hỏi gì hết có thể nguy hiểm đó! Ngược lại ở Đàn bà, mỗi khi suy nghĩ họ thường sử dụng cả 2 bán cầu não phía trái và phía phải, và nhờ vậy các bà có thể dễ dàng làm được nhiều việc cùng một lúc. Đàn bà có thể vừa đọc sách và vừa nghe radio hoặc vừa làm bếp nấu nướng vừa nói điện thoại. Các bạn có để ý không, trong các siêu thị ở quày trả tiền thường các cô thu ngân viên, mắt vừa nhìn các món hàng, tay thì bấm máy lia lịa, đôi khi vừa làm vừa trả lời khách hàng hoặc vừa viết và vừa nói điện thoại kẹp nơi cổ. Nếu được hỏi thình lình phía nào là tay phải, phía nào là tay trái, các bà thường hay lộn nếu họ không nhìn vào chiếc nhẩn đeo trên tay.

Các ông thường phàn nàn các bà là miệng thì biểu người ta quẹo trái nhưng trong đầu họ thật sự muốn mình quẹo mặt. Đàn ông thán phục Đàn bà về cách bắt chuyện giữa đám đông hay trong các buổi tiệc. Mặc dù toàn là khách lạ nhưng các bà vẫn có cách trau đổi với nhau về đủ thứ chuyện, người này khen qua người kia khen lại, nói đẩy đưa quên thôi…

Các bà cho rằng các ông thường hay lạnh nhạt về tình cảm, ít thố lộ tâm sự và có vẻ kín đáo e dè trước đám đông. Các bà nghĩ rằng Đàn bà có nhiều tình cảm hơn Đàn ông, còn các ông thì cho rằng bọn họ cũng rất tình cảm nhưng ít bộc lộ ra ngoài. Tuy nhiều lúc thấy người Đàn ông im lặng nhưng thật sự chính lúc đó họ nói một cách âm thầm cho chính họ! Đàn ông không thích ai cho mình ý kiến nầy nọ. Sự ít nói của người Đàn ông có thể được người Đàn bà hiểu lầm là mình không còn được thương nữa.

Đối với chuyện chăn gối, các bà thường trách các ông thiếu sự lãng mạn, sao chỉ muốn vụ đó một cách nhanh chóng, nhào vô là làm liền để các ông có thể hạ hỏa gấp rút rồi sau đó thì lăn ra ngủ khò quên cả người ta nằm bên cạnh, còn các ông đôi khi trách các bà hơi thụ động và thiếu sáng kiến…

Nói tóm lại, theo Allan Pease thì men want to have sex but women want to make love. Đàn ông thường trách Đàn bà thường hay nói nhiều và cũng thường hay so sánh quá. Nói chuyện mới đã đành đi, đàng này chuyện cũ đã nói nhiều lần rồi các bà vẫn có thể hâm nóng lại và đem ra nói nữa. Ở người Đàn bà, các dữ kiện, tín hiệu, thông tin bên ngoài được cất giữ trong não của họ một cách khá lộn xộn. Cách duy nhất để các bà đem vấn đề ra ngoài là phải nói nó ra và nhìn nhận nó. Bởi vậy Đàn bà nói nhiều hơn Đàn ông là lẽ thường. Các bà cần nói ra để bớt căng thẳng tinh thần, để làm giảm stress. Các ông phải rán nghe mà thôi và đừng bao giờ đề nghị một giải pháp nào hết cho vấn đề mà các bà tuôn ra. Các bà chỉ cần có người ngồi nghe chớ không phải các bà muốn tìm cách giải quyết vấn đề đâu. Ở Đàn bà, việc nói chuyện và việc tâm sự là cách duy nhất để họ làm bạn với nhau. Tuy cả ngày đã đi shopping với bà bạn, mà khi vừa về đến nhà các bà cũng còn chuyện để nói với nhau qua điện thoại cả tiếng đồng hồ nữa. Các ông mỗi khi cần nói chuyện là họ đi thẳng vào vấn đề. Ở người Đàn ông các tín hiệu thông tin bên ngoài được cất giữ riêng rẽ trong những ngăn riêng biệt trong não. Cuối ngày các ông đem nó ra ngoài rất dễ dàng để giải quyết. Việc nói nhiều của các bà thường làm các ông bực mình không ít, nhưng đó là dấu hiệu tốt có nghĩa là các bà còn thương, còn quan tâm đến các ông, cần người chia sẻ các vui buồn khổ cực trong cuộc sống vợ chồng. Trường hợp các bà im lặng, thì các ông phải đề phòng là có điều chẳng lành sắp xảy ra đó, còn tệ hơn nữa là các bà phớt tỉnh ănglê, không thèm đếm xỉa đá động gì đến các ông và xem các ông như nơ pa không có, đó là dấu hiệu sắp rã hùn rồi đố tránh khỏi!

Tóm lại dù Đông hay Tây, dù Xưa hay Nay, Đàn bà vẫn là Đàn bà còn Đàn ông vẫn là Đàn ông.

Chồng giận thì vợ bớt lời.
Cơm sôi bớt lửa chẳng đời nào khê.
Đầu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng chan vợ húp, gật đầu khen ngon. 

Nguyễn Thượng Chánh

Monday, July 11, 2011

U.S. Woman Soocer Team




                   Hai trận đấu World Cup Nữ : Giải Tứ Kết

Cuộc lật đổ như sóng thần và chiến thắng nghẹt thở.

Thưa bạn đọc, đáng lẽ bài này tôi dự định viết sau trận chung kết World Cup Nữ thế giới như đã hứa trong tuần trước. Nhưng tuần này, vừa trải qua 2 trận đấu vô cùng thú vị, có lẽ còn quan trọng và đang nói hơn cả trận chung kết nên tôi thấy không thể không thể không gửi ngay đến bạn đọc những cảm xúc lớn đang dâng trào trong tôi cùng với rất nhiều bạn đọc có chung tâm trạng. Đợi đến khi xong giải đấu, còn tới một tuần nữa, lâu quá, cảm xúc có thể sẽ vơi đi nên cứ viết ngay cho mới tinh khôi.
Chắc bạn đọc đã biết tôi định nói tới 2 trận đấu nào rồi. Trận Đội Tuyển Nữ (ĐTN) Nhật Bản làm nên cuộc lật đổ tuyệt tác nhất trong lịch sử bóng đá thế giới kể cả nam và nữ. Sau đó là trận ĐTN Mỹ thắng ĐTN Brazil bằng một “siêu sức mạnh” với ý chí đáng khâm phục nhất trong tất cả các giải bóng đá nữ quốc tế đã qua. Rất nhiều báo chí trên thế giới đã giật những hàng tít vơ đét, lấn át mọi thứ tin tức về chính trị, kinh tế đang xảy ra. Chắc nhiều bạn đã đọc rồi. Các đài truyền hình, truyền thanh đều đã đưa tin, các bạn đã xem, đã nghe. (Từ đây, xin gọi là Nhật hoặc Mỹ, Đức, Brasil cho gọn).

Ở đây tôi không làm công việc tường thuật lại chi tiết hai trận đấu đó. Tôi chỉ đưa ra những nét đặc biệt, những pha bóng hay, những xúc cảm của người xem, đồng thời cũng xin phép đưa ra nhận định của mình chia sẻ cùng bạn đọc tìm được niềm vui, nỗi buồn qua hai trận đấu tuyệt vời này.

1- Cuộc lật đổ kỳ lạ của Nhật Bản và nước mắt người Đức .
Trước hết và trên hết phải kể đến trận các cô gái Nhật Bản đã làm nên một chiến thắng “kinh hoàng” trong lịch sử bóng đá thế giới. Một trận thắng mà trước trận đấu không ai dám tin, ngay cả đội Nhật cũng không dám nghĩ tới. Đội Đức càng không tin. Bởi họ đã từng nói “không thể chấp nhận dù là ngôi á quân”, có nghĩa là Đức phải vô địch mới hài lòng (!). Khẳng định như thế, đời nào họ nghĩ đến chuyện thua. Khán giả quanh tôi đã có người bàn rằng “Chỉ xem để biết Nhật thua bao nhiêu trái mà thôi”. Dân cá độ cũng cá theo cái kiểu Nhật thua 1, 2 hay 3, 4 trái. Chấp Nhật 1 trái vẫn ăn. Tâm trạng chung là như thế trước trận đấu.

Tuy nhiên, là người châu Á, chúng ta cùng có một “giấc mơ không tưởng” cầu cho Nhật thắng. Riêng tôi cũng cầu mong như thế để bóng đá có một cái gì đó hấp dẫn hơn. Một “cơn sóng thần” mới làm chấn động địa cầu. Làm cho cả những người không say mê bóng đá cũng phải bàng hoàng.
Trận Đức - Nhật diễn ra vào 01g45 ngày 10 tháng 7 (giờ VN) trên sân Wolfburg. Ngay từ khi trái bóng bắt đầu lăn, nhìn lực lượng hai đội đã thấy ngay sự chênh lệch về sức lực, về thành tích thi đấu. Về hình thể, nhìn đội Nhật mà lo sợ. Một anh khổng lồ hùng dũng bên anh nhỏ bé như chưa từng lên võ đài bao giờ. Về thành tích thì Đức là một siêu cường bóng đá nữ từng ba lần vào chung kết, hai trong số đó họ đều chiến thắng để lên ngôi vô địch ở các kỳ World Cup 2003 và 2007. Trong khi đó, đây mới lần thứ hai từ khi World Cup bóng đá nữ ra đời năm 1991, Nhật Bản lọt vào tứ kết, sau lần đầu năm 1995.
Khi trận đấu đi qua được 20 phút, tôi bắt đầu nghĩ khác và nhớ lại trong bài tuần trước, tôi đã viết: “ Rất ấn tượng với các cô gái Nhật” và “trái bóng còn lăn, chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra”. Đó không phải là ý tưởng để tự trấn an trong trận Nhật - Đức này.
                    
                                                                    Hội tuyển Đức quốc chào từ giã khán giả ...
Tại sao Đức không thắng?
Suốt trong hiệp 1, các cô gái Nhật cầm bóng có phần nhỉnh hơn Đức khoảng 52% và 48%. Nhưng cầm bóng nhiều hơn không có nghĩa là chơi hay hơn. Đôi Đức có phần lấn lướt địch thủ yếu hơn họ. Nhật phải tung hết sức lực ra cản phá từng đường bóng dài, bóng bổng rất chuẩn xác của chân sút Đức. Tất nhiên Nhật phòng thủ phản công, dựa vào hàng phòng thủ khá vững chắc, nhiều lần Nhật cũng có những pha lên bóng nhanh, bài bản. Sự đeo bám sát sườn của từng cầu thủ phối hợp với sự tinh tế luồn lách của các cô gái Nhật khiến Đức không thể có đất dụng võ. Mặc dù họ muốn giải quyết trận đấu càng nhanh càng tốt. Các cô gái Nhật té ngã dúi dụi rồi lại đứng lên bám tiếp. Cứ thế, trận đấu giằng co, Đức không thực hiện được lợi thế to khoẻ của mình. Cầu thủ Nhật đưa bóng, bật bóng khá chính xác, những đường chuyền chọc khe cũng vô cùng đáng nể khiến hàng phòng thủ Đức không thể coi thường. Lúc đó Đức đá thận trọng hơn, sự chênh lệch về trình độ và đẳng cấp được thể hiện rõ nét hơn qua thế trận áp đảo của Đức suốt 90 phút chính thức. Nhưng lối chơi dựa nhiều vào sức mạnh với các pha nhồi bóng bổng để khai thác sự hạn chế về hình thể của Nhật Bản vẫn không có tác dụng. Đức loay hoay không biết phải thay đổi chiến thuật nào. Đành phải bước vào hai hiệp phụ.
Bước vào hiệp phụ thứ nhất, bao nhiêu “bí kíp võ công thượng thừa” chỉ mới doạ được địch thủ chứ chưa  thể thắng, đội Đức đẩy mạnh đội hình cao hơn, vậy mà Đức vẫn hiếm khi tạo được những cơ hội nguy hiểm về phía khung thành Nhật.

Ngược lại, bằng lối chơi phòng ngự tập trung, tuân thủ chặt chẽ kỷ luật chiến thuật và cự ly đội hình luôn được duy trì hợp lý, Nhật Bản đã đẩy lùi mọi nỗ lực hãm thành của nhà đương kim vô địch. Đức có vẻ nôn nóng, khi trận đấu còn rất ít thời gian, dồn lên tấn công. Lợi dụng tình thế này, vào phút thứ 108 Nhật phản công, với một đường bóng dài từ giữa sân, thủ quân Homare Sawa đưa bóng lên phía trên cho Maruyama. Sau màn đua tốc độ với Saskia Bartusiak, tiền đạo đeo áo số 18 này vượt lên trên một nhịp vừa đủ để cô tung ra cú sút hiểm về góc xa, hạ gục thủ môn lão luyện Nadine Angerer, đem lại bàn thắng quý giá hơn vàng cho Nhật Bản.
                      
                   Chưa tìm được nguyên nhân tại sao lại thua đội cầu liliput xứ Thái Dương Thần Nữ?
Vì sao các cô “nhược tiểu” Nhật thắng siêu cường Đức?
Còn ít phút nữa hết trận, không còn gì để mất, Đức như con sư tử bị bắn trọng thương, tung mọi sức lực vào cuộc chiến một mất một còn này. Đã mạnh, Đức càng phô bày thêm sức mạnh. Các cô gái Nhật té lăn chiêng bổ nhoài, nhưng bằng một tinh thần võ sĩ đạo, tinh thần kamikaze, quyết tâm giữ vững thành trì. Các cỗ xe tăng Đức tha hồ bắn phá, không thể nào vượt qua được tính thần quật cường bất khuất đó. Nữ hoàng Đức đành chịu thua. Tiếng còi mãn cuộc nổi lên tưởng như tiếng sấm vang rền trong mọi con tim người yêu bóng đá. “Bất ngờ”, “quái dị”, “ tuyệt tác” là những cảm xúc của người hâm mộ. Trong khi các cầu thủ nữ ôm mặt rã rượi, nhưng khán giả Đức không la ó đội bóng của mình, và dường như trên khán đài, khán giả Đức vẫn cảm ơn đội bóng của mình bằng những cử chỉ hết sức nhã nhặn dù cho họ là nước chủ nhà W. Cup và là đương kim vô địch. Đó là nét đẹp của người Đức.

Không thể không nhận ra một điều quý giá nhất là tinh thần Nhật Bản, ý chí ngoan cường. Không sợ địch, không nhượng bộ địch dù chỉ một nửa bàn chân đã làm nên chiến thắng lừng lẫy của các cô gái Nhật. Họ coi đấu với siêu cường Đức cũng như đấu với bất cứ địch thủ nào mà thôi. Tôi cho rằng đó là yếu tố then chốt làm nên điều vĩ đại của Đội Tuyển Nhật Bản. Đó cũng là bài học cho một dân tộc dù là nhược tiểu trước bất kỳ một anh to xác nào.
Sự thất vọng của hội tuyển Đức
Sau trận đấu, HLV tuyển Đức Silvia Neid phải nhìn nhận: “Thủ quân Sawa của Nhật Bản thi đấu quá hay. Không thể tin là ở tuổi 32 cô ta vẫn chỉ huy thế trận và thi đấu tuyệt vời đến như vậy”. Trong khi đó, phía Nhật Bản, HLV Norio Sasaki cho biết: “Tôi không thể tin là Nhật Bản thắng được đội Đức ngay trên sân nhà của họ. Đây là một chiến tích phi thường. Chúng tôi xin dâng tặng nó cho người dân Nhật Bản, đặc biệt là những nạn nhân của cơn động đất và sóng thần vừa qua. Hy vọng sẽ giúp họ sớm vượt qua khó khăn”. Cũng tại kỳ World Cup này, trước mỗi trận đấu các nữ cầu thủ Nhật khi ra sân đều mang theo tấm băng-rôn in dòng chữ: “Cảm ơn những người bạn khắp thế giới đã ủng hộ Nhật Bản”.

2- Mỹ- Brasil: Nghẹt thở từ khi bóng lăn đến quả sút cuối cùng.
Không có World Cup Nữ lần nào có nhiều bất ngờ thú vị nghẹt thở như lần này. Bất ngờ lớn vừa qua, bất ngờ thứ hai lại ập tới.  Đó là “lưỡng hổ tranh hùng” giữa Mỹ và Brasil. Ngay từ khi kết quả vòng bảng cho thấy hai cường quốc bóng đá nữ này phải gặp nhau trong vòng tứ kết, ai cũng tiếc cho bất cứ đội nào bị loại. Khán giả Mỹ khó chịu khi ĐT Mỹ để thua một đội “dưới cơ”,  họ đã tự gây khó khăn cho mình.

Một “bà lớn” Đức tưởng rằng không thể ra đi sớm, đã đội nón ra đi. Bây giờ, một trong hai bà kế Mỹ hay Brasil ra đi cũng là điều đáng buồn. Người hâm mộ bóng đá coi đây là một trận chung kết sớm và là một trận đấu đỉnh cao của các cầu thủ nữ. Một trận đấu được chờ đợi nhất trong cả kỳ W.Cup này, chắc chắn sẽ diễn ra sôi nổi. Tất cả những tay cá cược từ quốc tế đến Việt Nam, từ dân chơi đại gia đến “cá kèo”  đều sẵn sàng vào cuộc, không thể biết trước đội nào thắng. Dự đoán chỉ còn là “sờ mu rùa”, nói theo kiểu người bình dân VN. Tính gay go quyết liệt càng dâng cao, chỉ một sơ sẩy là ngã ngựa.
Tôi nôn nao, hồi hộp khi trận đấu bắt đầu, ở VN, trận đấu diễn ra trên các màn ảnh truyền hình trực tiếp vào lúc 22g30 ngày 10-7. Các quán cà phê đông nghẹt. Nhiều nhà đóng cửa im lìm vì không có đài K+.
Trận đấu vừa bắt đầu 2 phút, cuộc tấn công phủ đầu của Mỹ đã mang lại kết quả bất ngờ. Sau cú sút chéo từ cánh trái của cầu thủ Mỹ đã khiến Daine của Brasil đá phản lưới nhà. 1-0 cho Mỹ là một thuận lợi lớn suốt cuộc chơi. Brasil dâng cao đội hình quyết gỡ. Martha , nữ cầu thủ của Brasil nổi tiếng nhất hiện nay, liên tiếp 5 lần là cầu thủ hay nhất thế giới, cùng đồng đội của cô vùng vẫy khiến cô thủ môn xinh đẹp Hope Solo của Mỹ không ít lần vất vả cứu bóng. Mỹ vẫn duy trì sức tấn công bằng những đường bóng dài. Ăn miếng trả miếng từ cuối sân này sang cuối sân kia trở nên căng thẳng. Chỉ một sai lầm sẽ bị trả giá rất đắt. Suốt hiệp 1, Brasil đã biểu diễn hết những sở trường kỹ thuật của từng cá nhân. Phải công nhận các cô gai Brasil quen xông pha trận mạc đã đi bóng tuyệt vời không kém gì vũ điệu trên sân cỏ của các cầu thủ phái nam của họ đang đá thuê ở hầu hết các nước trên thế giới. Nhưng vũ điệu Brasil đã bị Mỹ “bắt bài” nên cuối hiệp 1 vẫn là tỉ số 1-0 cho Mỹ.
Lại chuyện trọng tài ấm ớ

Sang đến hiệp 2, vẫn là trận giằng co quyết liệt, những đường bóng sạt xà ngang, bật cột dọc làm khán giả thót tim. Tuy nhiên phút 68, một cuộc có thể gọi là lộn xộn đã xảy ra. Cầu thủ Mỹ Rachel Buehler chèn người trái phép trong vòng cấm, bị nữ trọng tài phạt thẻ đỏ truất quyền thi đấu và cho Brasil hưởng quả phạt đền. Christiané bước lên đá quả phạt này. Những trái tim thổn thức. Thủ môn Solo căng mắt và tung người bắt dính bóng. Khán giả oà lên thích thú ca ngợi tài năng siêu việt của thủ môn. Những tiếng “Solo! Solo!” vang rền. Nhưng trớ trêu thay, trọng tài biên lại báo hiệu thủ môn đã di chuyển trước khi Christiané đá phạt. Khán giả ngơ ngác, Solo cũng ngẩn ngơ rồi vùng vằng giơ tay phản đối quyết định cô cho là vô lý đó. Một thẻ vàng của trọng tài tức khắc rút ra dành cho Solo. Cú phạt đền được sút lại do chính cầu thủ Marta thực hiện bay vào khung thành. Tiếng la ó xen lẫn tiếng vỗ tay. Người bình luận của đài truyền hình VN cho rằng bà trọng tài đã quá nặng tay với chiếc thẻ đỏ dành cho Rachel Buehler, chỉ cần một chiếc thẻ vàng là đủ. Nhất là cú phạt đền được đá lại hầu như quá xa lạ. Mỹ chỉ còn 10 người trên sân. Tâm lý bị ức chế, chắc chắn sẽ không ổn định.
Ôi cái nạn trọng tài phá hỏng bao nhiêu trận đấu đã và sẽ còn xảy ra. Biết đến bao giờ FIFA mới chịu nhìn ra và sửa chữa cho cuộc chơi hấp dẫn nhất hành tinh trở nên hoàn mỹ hơn?
                    
                                                               Niềm vui và nỗi buồn cận kề trong gang tấc.
Tinh thần dũng cảm của các cô gái Mỹ

Trận đấu vẫn tiếp tục, các cô gái Mỹ kém thế, căng hết sức ra truy cản và cũng không quên tấn công. Một điều rất hay là Mỹ vẫn duy trì trận đấu như khi còn đủ 11 người, không hề nản chí. Thiếu một người là một lỗ hổng như cái hố tử thần giữa đường. Cầu thủ Mỹ căng hết sức ra che chắn.. Brasil lợi dụng ưu thế “trời cho” này muốn dứt điểm trận đấu. Nhưng cũng như Nhật Bản, Mỹ đã kiên cường cho đến hết hiệp 2. Tất nhiên Brasil không hề muốn có 2 hiệp phụ. Nhưng rồi hiệp phụ vẫn phải đến.          
           
                                                                          Hội tuyển Brazil chào tạm biệt khán giả ...
Phút thứ hai của hiệp phụ Martha lại một lần nữa lập công, đưa bóng ngược qua đầu chéo góc, Solo không thể với tới. Nhưng nhìn lại pha quay chậm, với công nghệ cảm ứng, chiếc vạch xanh đã chỉ ra Marta đã ở thế việt vị. Cũng y hệt nhu trước đó, cầu thủ Mỹ việt vị và trọng tài bắt đúng. Song lần này trọng tài lại công nhận bàn thắng. Mỹ bị dẫn 1-2. Vào những giây phút đó mà thua kể như vô cùng khó khăn. Trận đấu càng căng thẳng hơn. Mỹ lại chứng tỏ một niềm tin sắt đá, một quyết tâm vô bờ, không mệt mỏi, họ tấn công và tấn công. Còn 3 phút bù giờ của hiệp phụ thứ hai bắt đầu, khán giả ngao ngán cho rằng trận đấu đã được quyết định. Nhưng từ một đường tạt cánh, Abby Wambach đánh đầu san bằng tỷ số 2-2 giúp Mỹ thoát khỏi nguy cơ lần đầu tiên trong lịch sử không vào được bán kết World Cup.
Trận đấu lại phải định đoạt bằng những quả penalty. Những con tim cầu thủ, của người yêu bóng đá khắp nước Mỹ, khắp Brasil nhảy dựng lên cùng những cú sút cân não. Cả đến những người VN xem ké cũng hồi hộp không kém. Lần lượt 1-1, 2-2, đến quả thứ ba, Solo cản được đường bóng vào góc phải của Daiane. Rồi đến quả cuối cùng Mỹ sút thành công, Mỹ đã thắng 5-3, không cần đá thêm. Solo đã trở thành “người hùng” của Mỹ.
Trận đấu đầy bất ngờ, hào hứng cho đến cú sút cuối cùng này, phải khâm phục tinh thần kiên cường không giới hạn của các cầu thủ Mỹ. Bị ức chế, còn 10 người vẫn đá rất bình tĩnh. Không một chút nóng nảy cãi cọ, một đường bóng chuyền sai của đồng đội vẫn thản nhiên, một cú hỏng ăn trước mắt vẫn miệt mài “chiến đấu”. Họ đoàn kết thành một khối vững chắc bảo vệ thành trì vững vàng cho đến phút chót.
Trong trận bán kết sắp tới, Mỹ sẽ gặp đội Pháp, một đội đã từng hạ đội Anh cũng bằng hiệp phụ và Pháp thắng 4-3 trên chấm phạt đền. Tuy nhiên giới bình luận đánh giá ĐTN Pháp yếu hơn. Cũng như lời “tiên tri” đội nào thắng trong trận Mỹ- Brasil sẽ là đội lên ngôi nữ hoàng kỳ W.Cup Nữ này. Còn trận tranh vô địch và tranh hạng ba hạng tư ở phía trước, chưa biết điều sẽ xảy ra. Chúng ta hãy chờ đợi.
Nhìn lại hai trận đấu nảy lửa vừa qua, tôi cho rằng yếu tố làm nên chiến thắng vang dội của cả hai đội Nhật và Mỹ là ý chí kiên cường, bất khuất của các cầu thủ, vì mầu cờ sắc áo, họ đã “quyết chiến” và “hy sinh” như lịch sử VN chúng ta vậy.
Trong buổi sáng hôm nay, khi đi taxi ăn đám cưới con một người bạn, tôi gặp bác tài vui tính. Đường hơi xa, xe đông kín, bác tán chuyện với tôi, hết lời ca ngợi đội Nhật và Mỹ. Tôi lẩn thẩn đặt câu hỏi: “Nếu giả dụ như anh xem trận Mỹ đấu với Trung Quốc, anh mong đội nào thắng?”. Bác tài taxi trả lời dứt khoát: “Dĩ nhiên là tôi khoái Mỹ thắng”. Tôi không cẩn hỏi tại sao, tôi hiểu là người dân Việt bây giờ là như thế đấy.
Còn rất nhiều chuyện bên lề World Cup Nữ 2011, nhưng bài viết đã khá dài, xin để dịp khác tôi lại “nói chuyện” với bạn đọc.
Văn Quang (Sài Gòn 11-7-2011)




Team USA invites Obama to World Cup


Team USA would love to see President Obama in the stands during Sunday's World Cup final.
(AFP)
MOENCHENGLADBACH, Germany – The United States’ all-conquering women’s soccer team urged President Barack Obama to fly to Germany to cheer them on in Sunday’s World Cup final.
After beating France 3-1 on Wednesday to book their place in the title game, several members of the squad told how the presence of the Commander in Chief would cap off a spectacular tournament. The Americans would be strong favorites to beat Japan in Frankfurt.
Typically, the White House was tight-lipped on the President’s movements. Last summer, he was due to fly to South Africa if the U.S. men’s team had progressed to the semifinals, but Bob Bradley’s side got eliminated by Ghana in the round of 16, a clash watched by former President Bill Clinton and current Vice President Joe Biden.

“I just talked to [Obama] and he is getting ready to jump on Air Force One and come to see us,” joked midfielder Megan Rapinoe, whose late entry as a substitute swayed the semifinal back in the USA’s favor. “I’m just kidding, but I really hope he comes here.
“Obviously men’s soccer is bigger than women’s, but this is a team from USA trying to win the World Cup and we have got the nation behind us. It would be pretty cool if he was a part of that. If I got to meet him after we had won the World Cup I would just say ‘Thanks for coming’ – and tell him to save some room on Air Force One for us.”
Basketball and golf are Obama’s primary sporting interests, although he has involved himself in soccer matters, even inviting FIFA president Sepp Blatter to a White House lunch in 2009.
[Related: Wambach plays through pain to save USA]
With the USA now brimming with confidence after its miraculous quarterfinal escape against Brazil and semifinal victory over France, head coach Pia Sundhage insisted that if Obama decides to head to Germany he would not be disappointed.
“I would say to him, just like to anyone, make if it you can,” Sundhage said. “Because it is going to be phenomenal.”
When the USA famously won the World Cup at the Rose Bowl in 1999, with Brandi Chastain ripping off her shirt after scoring the decisive penalty kick, then-President Clinton was in attendance at the Rose Bowl to witness the celebrations.
“It is a little bit easier to get to Los Angeles than it is to Germany,” defender Heather Mitts said. “But it would be wonderful for women’s soccer if he came over and it would mean a lot to all of us.”
Goals from Lauren Cheney, Abby Wambach and Alex Morgan clinched Wednesday’s win and took the U.S. into the final for the first time since 1999.




© Thomas Eisenhuth/isiphotos.com
U.S. Women
IN THE IMAGE: Christie Rampone and Tobin Heath celebrate the quarterfinal win
U.S. head coach PIA SUNDHAGE On the drama of the match:
“I have no words. Phenomenal. The goal and then the PKs. Someone is writing this book. There is something about the American attitude to find a way to win. Unbelievable.“

On her mood after the game:

“Right now I’m the happiest person on earth.”

On the match:
“It’s hard to put together all the thoughts I have. I want to talk about how emotional I became. There’s something to be said about this team. This American attitude of pulling everything together and bringing out the best performance in each other is contagious. I am very, very proud and I’m very, very happy to be the coach for the U.S. team.”

On the re-taken penalty kick in the second half:

“To be honest, it doesn’t matter. I just go with whatever the referee says. She’s the one that decides what is going on out there. I was very happy with the way Hope coped with that whole situation because she saved it and then she comes back.”

On her changes after Rachel Buehler got a red card:

“When Rachel Buehler was sent off, I think we started to play. It’s funny, in the first half we probably got the goal too early because we played too safe and didn’t run as much as we could have. We played too direct. When Buehler was sent off, you could see something happened to the team and it was more than a running game and we explored the width. If you look at how we kept possession, Megan Rapinoe came in, and late in the game Tobin Heath as well. Those [players] prepared off the bench and made a difference.”

U.S. forward ABBY WAMBACH
On the match:
“I really don’t know what to say. I think that is a perfect example of what this country is about, what the history of this team has always been. We never give up. We literally went to the last second it seems. I mean, Hope. How many penalties has she saved legitimately today? We never gave up. Brazil is a great team. I really don’t have many words for this.”

On her goal:

“It was a perfect ball. (Megan Rapinoe) got an opportunity down the left flank and sent the ball in. It just popped over that defender's head. I was sitting on that back post. I’m so happy it went in.”

On the goal and the moments afterward:
“Megan Rapinoe just put that ball on my head. Luckily I didn't miss and the rest is history, I guess. We had the momentum going into penalties. Shannon Boxx being able to re-take that first one obviously gave us a lift. Getting that first goal is huge.”

On playing a man down:

“Stastically, based on what just happened, Brazil usually comes out on top in terms of being down a man. The U.S. National Team has had tough moments in world championships and I think we learned a lot from last night's game against Japan. If you get a chance you have to take it and we went for it.”

On the emotions of the game:

“To be honest, I literally can't believe that just happened. The last three hours of my life have been some of the most emotionally up and down moments I've ever experienced and I'm glad to be able to say I did it with my teammates because in the end it took all of us. It took every single player on the team to win that game.”

On the victory against Brazil:

“Getting the red card and going down in extra time is tough. It's a tough hill to climb. But this team is willing to put their hearts on the line. This team is willing to do whatever it takes to win and I think it showed tonight.”

U.S. goalkeeper HOPE SOLO
On the match:

“Up and down, up and down. Emotional. I didn’t know if we were going to pull it out at the end. It started to look grim, but you felt the energy. It’s not like we held our heads. But you see the clock winding down and you wonder if this is going to be our time, our tournament. And we fought. I knew Abby would come up big. I don’t care if she has two goals or 10 goals. When it counts she comes up big and that’s what she did today.”

On the shootout:

“I was very confident. It’s a hard way to win. It’s a hard way to lose. You want the better team to win and I think the better team did win, but sometimes it doesn’t always go that way. You never know what is going to happen, but I was confident. We’ve been practicing, we’ve been looking good in practice. Everybody was pretty much stone cold. We were ice. I felt like we put them away well.”

On managing emotions during the game: “You have to really manage your emotions in a game like this. I’ll be the first to admit that I get very emotional, but you have to be able to contain that. We stayed together the entire time until the final minute, and we put that final goal away.”
On the re-taken penalty kick in the second half:
“I was definitely frustrated. I got caught up in the emotions of making that first save. I celebrated. I was excited, and by the time I turned back around they were lined up to take another kick. Again, it was an emotional rollercoaster but we contained emotions and we came out on top.”

On the emotion within the team after the win:

“Even when we lost to Sweden, you could feel the energy, you could feel the confidence. Nobody hung their head. We have a great leader in Pia that brought us together. There’s something special about this group – the energy, the vibe, the leadership. Even going down a man, even going down a goal in overtime, you felt something. You felt something was going to happen. People kept fighting all the way down to stoppage time. When the clock was winding down, this team kept fighting, and we’re down a man. All I can say is that you can’t coach that necessarily. It’s a feeling, and we play with that feeling.”

On her save on the third shot in the penalty kick shootout:

“Going up against two different penalty kicks during the flow of the game by two different players kind of threw me off during the shootout. I had in my head that the first two shooters were going to go a particular way and I didn’t try and read it. After that, once I got those two out of the way, I was able to read it and I was really able to just clear my mind so to speak, play my game and read the shooter. I think that was a benefit to me, not to have seen that third shooter in the run of play.”

On the play of the U.S. defense against Marta: “I think our defense played great against Marta. I don’t think she was too much of a threat. Yes, she got that goal. That happens, but our defenders did a great job of covering, supporting one another and sending two players to the ball. It was part of the game plan given to us by our head coach, which we all trusted in, executed it and came out on top.”

U.S. Women's National Team defender ALI KRIEGER On taking the fifth penalty in the shootout:“I don't think I was really thinking. I just stepped up to the plate. We had practiced in training and I felt confident in making it. I blocked everything out and stepped up. Everybody shot the ball in so perfectly I told myself I had to do it as well. I was confident, knew my place and it worked out.” 

On the momentum shift with Abby Wambach's goal:“We couldn't be stopped at that point in the game. It was very exciting in the last two minutes after fighting with 10 men against 11. It was amazing that we figured it out in the end. We never give up until the last minute and you can see that from tonight.” 

On her mindset stepping up to her penalty kick:“I didn't really think that much. All I knew is I wanted to win this game and go to the semifinal and help my team in any way I could. To do that was to make this PK. It's a dream come true, especially in Germany, to be the last shooter. Given that opportunity I did the best I could.”

On her selection as one of the penalty kick takers:“In training we discussed who would take the [penalties]. I said 'of course, I'd love to take one.' We trained and trained, and two minutes before we had to take it [goalkeeper coach Paul Rogers] said you're gonna be number five. I was confident.”
On the support of the fans in Dresden:“It was amazing. I don't know if it was because of the game yesterday, which was unfortuante and very unlucky for the German National Team. I have a lot of respect for them. I was so proud to play tonight and all you hear is "USA, USA" and everyone is clapping, whistling at the Brazilians. Having that support just really makes us play even better.”










































































11 Classic Watches for Men

By Jeremy Kirkland, Esquire.com
11 Classic Watches for Men
Not too long ago, some friends of The Style Blog were interviewed by the New York Times because they all had begun buying and wearing nice watches again. We never realized people had stopped doing this, but we're delighted these men are back on board. And if you'd like to join their ranks, where should you begin? So many companies, new models, and quotes about how James Bond wore a Rolex all boggle the mind. It can be a tough purchase, not least of all because there's surprisingly little retail information available online.
Which is why we're proud to introduce our new watch columnist, Jeremy Kirkland, who's a watch forum uber-nerd and the founder of the excellent Start With Typewriters blog. With his arrival comes another introduction: Specifically, to the watches all men should know (or learn) as they consider their own preferences.
Which timepieces will remain truly timeless? If you've considered ditching your iPhone, here are The Style Blog's best replacements for both now and decades-from-now, priced in order from most affordable to, well, you can decide yourself.


More from Esquire.com

Braun: The Analog

Braun:
The Analog

Designed by Dieter Rams and Dietrich Lubs in the 1970s, these simple timepieces were just re-issued this year. You should buy two: One to wear right now while fidgeting with your iPad and one to sell in 20 years.
Analog Wrist Watch ($220) by Braun



Hamilton: The Khaki Field

Hamilton: The Khaki Field

Field watches are hot these days, but this one (the official timepiece of Indiana Jones) is actually meant for "the field." Change the straps as you wear them out, as the ETA Swiss movement will likely outlast the bracelet — and may outlive you too.
Khaki Field ($550) by Hamilton






IWC: The Pilot

IWC: The Pilot

The watch aficionado's watch company, IWC makes some of the most stunningly simple watches on Earth. But the Pilot, from 1936, was complicated for it's time: It protects itself against changes in high altitudes and strong magnetic fields — which will never prove useful if you're not a pilot, but is still pretty damn cool.
Classic Pilot Mark XVI ($3,900) by IWC




Omega: The Speedmaster

Omega: The Speedmaster

It's good enough for Nasa so it's good enough for you. The watch has also barely changed since its 1957 release — with the exception of the acquisition of George Clooney's wrist real estate.
Speedmaster Tachymeter ($3,900) by Omega







Cartier: The Tank

Cartier: The Tank

When Louis Cartier wanted a watch to give his friends, he chose this one, named after a real 1917 tank (The Renault, which fought on the Western Front). Made of precious gold attached to a crocodile watch band, Cartier's may be the more fragile of tanks from the World War era, but probably the most elegant too.
Tank Solo Large ($4,500) by Cartier


Tag Heuer: The Monaco

Tag Heuer: The Monaco

Revolutionary for making the square case cool, but perhaps more so for being the timepiece Steve Mcqueen wore while filming Le Mans. Models from the 1970s are especially coveted, but modern versions are respected today — in part due to their attainable price.
Monaco Chronograph ($5,295) by Tag Heuer



Rolex: The Submariner

Rolex: The Submariner

By combining one part status with one part aesthetics, few things suggest success quite like a Rolex Submariner. Since it was introduced at Basel in 1953, it's changed only slightly: Notably, a ceramic bezel and glide-lock clasp (for diving) were added. The price does keep changing, though, so grab one before it keeps rising.
Submariner Steel ($7,000) by Rolex




Jaeger LeCoultre: The Reverso

Jaeger LeCoultre: The Reverso

Designed for rugged polo matches of the 1930s, the Reverso can be flipped between two faces to protect the crystal. Unsurprisingly, this became a luxury item worn by (actual) kings and queens. Now, it's on the wrist of Ryan Gosling, which is sorta the same thing.
Grande Reverso Duo ($9,450) by Jaeger-LeCoultre






Zenith: El Primero

Zenith: El Primero

This company is basically the Lapo Elkann of watch companies: Everyone's always looked to them to see how to move forward. The El Primero, born in 1969, has a renowned movement that was borrowed by Rolex for a time, and it's chronograph (the first on a watch) can measure up to a tenth of a second. More impressive: Zenith is one of few companies that still manufactures their movements in-house.
El Primero Striking 10th Chronograph ($10,900) by Zenith




Panerai: The Luminor

Panerai: The Luminor

The hand-wound Luminor dates back to the 1950s, when Panerai was the supplier of watches for the Italian Navy — luminescent paint mixed with tritium meant these fellas would (and still) glow like crazy. Now, the chunky face and crown locks look great with wooden bracelets on the style leaders at Pitti Uomo.
Luminor 8 Days Chronograph ($21,100) by Panerai






Audemars Piguet: The Royal Oak

Audemars Piguet: The Royal Oak

Because it's what Lino Ieluzzi — the father of double monkstraps on shoes— wears. And because it'd look right on your wrist, too.
Selfwinding Royal Oak ($21,375) by Audemars Piguet


More from Esquire.com:
Our Favorite Inexpensive Watches
The Women of Summer 1985-2011
A Brief History of the Bikini
10 New Ways to Buy Jeans Now
Follow Yahoo! Shopping on and become a fan on